← Quay lại trang sách

Chương 794

Nhưng hiện tại Nạp Lan Như Ngọc của Thánh Sơn chạy đến, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

Thánh tử Nạp Lan Như Ngọc, nghe đồn là một nhân vật bất khả chiến bại của Thánh Sơn, có thể trở thành Thánh tử của Thánh Sơn, điều này có nghĩa là gì không cần nói cũng biết.

Thánh là biểu thị sự tồn tại siêu việt của chúng sinh, siêu phàm nhập Thánh đó là thiên kiêu tôn sư.

Người Dịch Túc của Bá Vương tông này nếu cùng Nạp Lan Như Ngọc chiến một trận, sẽ khiến hàng tỉ ánh mắt chú ý đến, ngẩng đầu chờ đợi.

Bên trong Thần Kiếm môn, Tô Cuồng Ca trưởng lão, Bạch Minh Sơn trưởng lão cùng mọi người đều ngước mắt nhìn.

Bên Thiên Huyền tông, ánh mắt bọn người Giản Vạn Niên khá phức tạp.

Đội hình Ngự Thiên cung, ánh mắt Quan Lan phó cung chủ khá ngạc nhiên, hiển nhiên là bị kinh ngạc không ít.

Con ngươi Tây Vô Tình lãnh ý tràn ngập, nhìn hình ảnh trùng điệp trong hư không, trong lòng hắn hiểu rõ. Xem ra chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra, quả nhiên Thánh Sơn có an bài bên trong Thánh Vũ Mật Giới, ra tay với Tô Dật, thậm chí ngay cả thủ đoạn sát khí như Ngự Hồn Sát Phù cũng vận dụng.

Nhất định phải giết, nhưng dường như Tô Dật phúc lớn mạng lớn, trên người lại có phòng ngự như Ngự Hồn Phù Khiên.

- Nạp Lan sư huynh đã tới!

- Nạp Lan sư huynh nhất định có thể giết chết tên tiểu tử kia.

- Quá tốt rồi, Nạp Lan sư huynh đến rồi!

Một mảnh hỗn độn, khắp nơi như trải qua một trận động đất hủy diệt hết thẩy, đệ tử Thánh Sơn còn lại lùi tuốt ở nơi xa, từng gương mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ không ngừng rung động. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy Nạp Lan Như Ngọc, trong ánh mắt kinh hãi lần nữa lại thấy được hi vọng.

Dường như Tô Dật cũng nhìn ra được, tựa như một chỗ nào đó bên trong Thánh Vũ Mật Giới, không lâu nữa Nạp Lan Như Ngọc sẽ tới.

Nhưng Tô Dật cũng không để ý, trong mắt mang theo nụ cười lạnh, vẫn đưa mắt nhìn đội hình của Thánh Sơn bên ngoài Thánh Vũ Mật Giới.

Bỗng dưng, tất cả mọi người nhìn thấy Tô Dật giơ ngón tay trỏ ra, chỉ về phía đội hình của Thánh Sơn ở nơi xa, trong tay dường như còn có mấy túi không gian, có dính vết máu, tựa như vừa thu hoạch được trên người của Sở Trường Hoan.

- Ông trời ơi, hắn đang khiêu khích Thánh Sơn kìa!

Rất nhiều người không nhịn được kinh hô, cảm giác tim đập rộn lên, người thanh niên trước mắt này đã đánh chết Sở Trường Hoan, còn chỉ tay về phía Thánh Sơn.

Từ trước đến giờ, chí ít tất cả mọi người nơi này chưa từng nghe nói qua, chưa từng nhìn thấy qua, toàn bộ Trung Châu không có ai dám khiêu khích Thánh Sơn như thế.

Nhìn hư ảnh thanh niên từ trong hư không chỉ tay về phía bọn họ, Băng Phủ trưởng lão, Vương Toàn Đức, Khuông Quế Lan, cùng tất cả mọi người Thánh Sơn đều cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hàn ý nồng đậm.

- Hắn khiêu khích chúng ta, không để Thánh Sơn chúng ta vào mắt, không nghiền hắn thành tro, Thánh Sơn chúng ta không có mặt mũi nào mà tồn tại.

Cường giả Thánh Sơn ánh mắt phiếm hồng, khóe mắt co rúm lại.

Tô Dật cười lạnh, quay người lại nhìn những đệ tử Thánh Sơn ở nơi xa đang hi vọng chờ đợi.

Đệ tử Thánh Sơn còn lại cũng không nhiều, không đến hai phần ba, đã sớm hao tổn gần một nửa.

Tô Dật đưa mắt nhìn kỹ, khoảng cách nơi xa bỗng có hàn khí bức người.

- Vèo.

Bàn chân nguyên khí Tô Dật lướt đi, thân ảnh hắn nhất thời như một vệt tàn ảnh lướt đi, mục tiêu là những đệ tử trẻ tuổi Thánh Sơn còn lại.

- Dịch Túc này muốn làm gì thế?

Vạn chúng chăm chú nhìn hắn, có người không nhịn không được huyết dịch sôi trào, trong lòng căng thẳng vô cùng, tim như muốn ngừng đập.

- Không tốt.

Những đệ tử Thánh Sơn vốn đang hi vọng chờ đợi, mắt nhìn thấy thân ảnh trẻ tuổi phóng thẳng về phía bọn họ, con ngươi tràn đầy hi vọng trong phút chốc lại trở nên hãi hùng, linh hồn phát run lên.

- Mau trốn, nhanh lên!

Cường đại như đệ tử Thánh Sơn, trong mắt sẽ khinh thường hết thẩy, từ trước đến giờ sẽ không để bất cứ sơn môn nào vào mắt nhưng giờ phút này như gặp phải sát tinh, ngay cả tâm ý xuất thủ chống lại cũng không có, sâu trong nội tâm chỉ có một ý nghĩ, là làm thế nào trốn thoát, chờ Nạp Lan sư huynh đến.

- Mau trốn, nhanh lên!

Từng đệ tử Thánh Sơn hoảng sợ, vẻ hoảng loạn hiện rõ lên mặt, như muông chim bay tán loạn, khi kịp phản ứng, mỗi người riêng phần mình chạy trốn.

Mạch Bách Minh không chịu nổi một kích, dù là Sở Trường Hoan cũng không phải là đối thủ, bị đánh giết trước mắt bọn họ.

Giờ phút này, những đệ tử Thánh Sơn coi trời bằng vung, đã không còn dũng khí để giao thủ, huống chi bản thân bọn họ lại bị trọng thương, dù có liên thủ sợ cũng không chịu nổi một kích.

Biết làm sao được, những đệ tử Thánh Sơn này đừng nói so với Sở Trường Hoan, ngay cả Mạch Bách Minh cũng còn thua xa lắm.

Cho dù là tốc độ cũng không phải là đối thủ của Tô Dật.

- Vèo.

Tô Dật đến quá nhanh, hắn xuất hiện trước người một thanh niên, trong mắt hàn quang lóe sáng, một thanh bảo kiếm tràn ngập ánh sáng màu đen xuất hiện trong tay, phát ra ánh sáng lóa mắt.

Kiếm này chính là thanh kiếm trong tay của Mạch Bách Minh.

Độc sơn đã sụp đổ, Mạch Bách Minh cũng bị chôn trong đá vụn.

Nhưng thanh bảo kiếm không tầm thường này không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay Tô Dật.

- Xíu.

Kiếm quang như điện, Tô Dật đâm thẳng, trong mắt đệ tử kia kiếm quang nhanh chóng mở rộng, hắn không có sức chống cự, cuối cùng lướt qua lồng ngực, đâm thẳng qua sau lưng, hai con ngươi nhắm chặt bất lực.

- Giết!

Tiếp theo đó, bóng dáng Tô Dật đã xuất hiện đến bên cạnh đệ tử thứ hai của Thánh Sơn, một kiếm chém thẳng qua, không thể thưởng tượng được, kiếm quang như phong lôi, âm vang điếc tai.

- Xì xì xì.

Kiếm quang đi qua, thanh niên kia sợ hãi nhanh chóng trốn tránh, cũng không còn kịp, trong ánh mắt tuyệt vọng, thân thể trực tiếp bị một kiếm chém thành hai nửa, máu tươi văng tung tóe.

Tô Dật đại khai sát giới, con ngươi sát ý phun trào.

Thánh Sơn đã có ý cố giết hắn cho bằng được, vậy hắn cần gì phải thu liễm.

Hiện tại Tô Dật đại khai sát giới, giết một người cũng là giết, giết mười người cũng là giết.

Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, giết cho Thánh Sơn đau lòng.

- Ầm ầm.

Bóng dáng Tô Dật di chuyển quỷ mị, như tử thần đang thu hoạch, những nơi đi qua liền có đệ tử Thánh Sơn bị chém giết, máu tươi văng tung tóe.

Đệ tử Thánh Sơn cho tới bây giờ đều cao cao tại thượng. Bọn họ là đại biểu cho thế hệ thực lực tuyệt đối, những người cùng thế hệ khó so sánh được.

Trên Trung Châu rộng lớn, dù là những người trẻ tuổi nơi nào, đều lấy đệ tử Thánh Sơn làm mục tiêu hướng tới.

Nhưng giờ phút này, trước mắt mấy vạn người, đệ tử Thánh Sơn bị đánh tan tác, chật vật như ong vỡ tổ, không chịu nổi một kích, chạy tán loạn, bị tàn sát hoàn toàn như một thế lực nhỏ yếu.

- Đây chính là Thánh Sơn sao?

Trong đám người, có không ít người hoài nghi hỏi, chẳng lẽ Thánh Sơn chỉ có như vây thôi sao, lừa gạt người Trung Châu à?

Đương nhiên, sẽ không có mấy người hoài nghi có phải Thánh Sơn thật hay không.

Đệ tử Thánh Sơn tuyệt đối rất mạnh, bất kỳ một thiên kiêu chi tử nào cũng đều thấy Dịch Túc Bá ương tông quá mạnh, cường đại đến yêu nghiệt.

- Đừng, không muốn!

- Nạp Lan, nhanh lên!

- Đồ nhi của ta!

Bên ngoài Thánh Vũ Mật Giới, trên đỉnh núi nơi dừng chân của Thánh Sơn, mấy lão giả mắt như thiểm điện, nghiến răng nghiến lợi, tiếng vang như sấm, đau khổ la lớn.