← Quay lại trang sách

Chương 799

Vèo.

Thân thể hơi khom xuống, cước chưởng nguyên khí lướt động, bỗng nhiên thân hình Tô Dật trực tiếp nhảy vọt mà lên, nhanh chóng bạt không vọt lên hơn mười trượng, trực tiếp nhảy lên Hư Không Thánh Vũ đài, khí tức hung hãn, áo bào bay phần phật, rơi xuống khiến Hư Không Thánh Vũ đài cũng run theo.

Trên Hư Không Thánh Vũ đài, đang có ba thanh niên cùng một nữ tử đại chiến, khí tức đều không tầm thường.

Khi thấy Tô Dật xuất hiện, bốn người riêng phần mình nhất thời dừng lại. Bốn người đảo mắt nhìn qua Tô Dật, từ sâu trong trong nội tâm tuôn ra ý nghĩ sợ hãi, gương mặt mỗi người như muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.

Bốn người đều không tầm thường, có thiên tư siêu tuyệt, lại đều là đỉnh phong trong thế hệ của các sơn môn.

Nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới, Dịch Túc Bá Vương tông lại đến ngay Hư Không Thánh Vũ đài này.

Với hiểu biết của mình, đừng nói là bốn người bọn họ mà dù có thêm mấy người nữa cũng không phải là đối thủ của Sở Trường Hoan, mà kết cục của Sở Trường Hoan bọn họ đã chứng kiến được.

- Đi!

Bốn người khóc không ra nước mắt, nhưng không có cách nào khác, vẻ mặt cầu xin, nặn ra nụ cười nhìn Tô Dật, nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn. Tô Dật nhẹ gật đầu, bốn người lại không chút do dự, nhanh chóng nhảy xuống, căn bản không có ý động thủ cùng hắn.

Tô Dật cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ đến bốn người này lại không động thủ cùng hắn.

Đặt chân trên Hư Không Thánh Vũ đài, từ trên cao nhìn xuống, Tô Dật nhìn bốn phía, tầm mắt nhìn càng xa.

Không ít Hư Không Thánh Vũ đài đã có không ít thân ảnh quen thuộc lưu lại, Xích Thiên Huyễn, Cung Thiên Tinh, Lý Thanh Vi, Thần Nhan Hoan, Mộ Dao, Kiếm Vô Khuyết, Thanh Phong Lộng, Thiểu Tư Quân còn có thanh niên dẫn đầu Ngự Thiên cung.

Những người trẻ tuổi đỉnh phong chân chính, rất nhanh quét ngang đối thủ, cũng không có bao nhiêu người dám đi tới trang đoạt cùng bọn hắn, xem ra giành lấy khá nhẹ nhàng.

Những Hư Không Thánh Vũ đài còn lại, đang diễn ra cuộc chiến tranh đoạt kịch liệt, cuộc đại chiến không ngừng nghỉ, đao quang kiếm ảnh, thú rống không nghỉ, khí tức ngút trời.

Những người trẻ tuổi có thể leo lên Hư Không Thánh Vũ đài, hầu hết đều có tu vi cùng thực lực không kém nhau bao nhiêu. Giờ phút này, diễn ra cuộc hỗn chiến tranh đoạt Hư Không Thánh Vũ đài, trình độ kịch liệt thế nào có thể nghĩ được.

Bọn họ ai cũng không muốn rơi xuống, đặt chân được trên Hư Không Thánh Vũ đài chẳng khác nào là cá vượt long môn, có thể thấy được cuộc chiến này cũng chính là tiền đồ là tương lai của bọn hắn, vì thế phải toàn lực ứng phó. Một cuộc chiến có thành danh hay không còn phải xem bên trong Thánh Vũ đại hội, có thể bước lên Hư Không Thánh Vũ đài hay không.

Cũng may không phải ai cũng có thể leo lên Hư Không Thánh Vũ đài, bằng không mà nói cuộc tranh đoạt này còn kịch liệt hơn nữa.

Tô Dật còn nhìn thấy Tư Đồ Mục Dương, Anh Thiển Thiển, Lưu Vân xuyên qua đám người, bọn họ đều có tu vi thực lực rất mạnh, là thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất, đều là thiên chi kiêu tử.

Có lẽ Thánh Vũ đại hội này tập trung thiên tài khắp nơi, mỗi một người đều là thiên chi kiêu tử, Thánh Vũ đại hội chính là nơi thiên kiêu tranh hùng, thật khó có thể nổi bật, chính vì thế bọn họ dốc toàn lực phấn đấu.

Rất nhiều người để mắt đến Hư Trần, không có mấy người biết thực lực của hắn, đều coi hắn là quả hồng mềm, nhao nhao phóng về phía Hư Không Thánh Vũ đài nơi hắn đặt chân.

- Thật quá đáng!

Hư Trần có chút bất đắc dĩ, tên gia hỏa Tô Dật kia thì chẳng ai dám đến trêu chọc, còn hắn thì người xông tới không ngừng, xuất thủ cũng mạnh mẽ tăng thêm mấy phần, khí tức cuồn cuộn phun trào, nguyên khí bạo tăng, bốn phía như có bão táp bao vây đáng sợ, trực tiếp đánh thổ huyết mấy thân ảnh đáp xuống Hư Không Thánh Vũ đài.

- A...

Bên cạnh, cách đó không xa, trên một tòa Hư Không Thánh Vũ đài, Tô Dật kinh ngạc nhìn quanh thân Viêm Lân màu đỏ thẫm tràn ngập, trên người được bao phủ bởi những khối lân phiến không hoàn chỉnh, khí tức vô cùng mạnh mẽ, thân ảnh lướt đi như một vòng thiểm điện đỏ, huy động quyền cước, không ai có thể trở thành đối thủ của hắn, những nơi quyền đầu đi qua, từng thanh niên cường hãn đều bị thổ huyết thối lui.

- Keng keng!

Đao quang kiếm ảnh, khí tức lăng lệ nhưng rơi vào tay Viêm Lân, đều bị lân phiến ngăn cản lại, hỏa tinh văng tung tóe, âm vang rung động.

Trên người Viêm Lân, lân phiến không có chút dấu vết, nhưng đao kiếm thì lại khác, người bị đánh bay ra thậm chí còn bị thương tổn.

- Tên ngốc này tuyệt đối không phải bình thường.

Tô Dật thay đổi sắc mặt, theo những lời Tây Vô Tình vừa nói thì Viêm Lân thuộc nửa người nửa thú, nhưng hiện tại nhìn Viêm Lân này, Tô Dật đoán tên này cũng không đơn giản. Người có thể leo lên Hư Không Thánh Vũ đài thì không ai đơn giản, tuy nhiên chẳng có ai là địch thủ của Viêm Lân, bị hắn quét ngang hết thẩy, sức chiến đấu cỡ này sợ là không có mấy người có thể địch lại.

Dưới sức mạnh bén nhạy của linh hồn, Tô Dật cảm giác được có ánh mắt nhìn hắn chăm chú. Dựa theo cảm giác nhìn lại, một đôi mắt như ánh mặt trời phía trước không gian gợn sóng bắn ra, chủ nhân ánh mắt này cũng không phải ai khác mà chính là Nạp Lan Như Ngọc.

Hiện tại, Nạp Lan Như Ngọc cũng đã đặt chân vào một toà Hư Không Thánh Vũ đài, quang mang bao phủ, như ánh sáng thần linh hạ phàm, con ngươi sáng khiếp người, cảm giác được khí tức trên người hắn, nên không có ai dám chấp nhận xui xẻo mà đến chọc giận.

Thế là ba mươi hai tòa Hư Không Thánh Vũ đài tồn tại một màn khá kinh ngạc. Hai chỗ của Tô Dật cùng Nạp Lan Như Ngọc đều không có ai đến chiếm Hư Không Thánh Vũ đài, căn bản không ai dám đặt chân đến.

Những người nổi tiếng xuất sắc tuyệt đỉnh như Cung Thiên Tinh, Lý Thanh Vi, Mộ Dao, Kiếm Vô Khuyết, ngẫu nhiên cũng có người muốn lên thử một lần, vẻn vẹn chỉ có mấy người mà thôi, bọn họ muốn chiến một trận thành danh, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.

Chỉ còn lại mấy Hư Không Thánh Vũ đài đang tranh đấu kịch liệt.

- Cố lên!

- Nhất định phải đặt chân lên Hư Không Thánh Vũ đài, nắm chặt sơn môn!

- Sư huynh uy vũ!

-...

Bên trong quần sơn Thiên Phong, biển người sôi trào, tiếng gầm rú ngập trời, những sơn môn khắp nơi đều vì đệ tử của mình mà hò hét trợ uy.

Các đại thế lực bên ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm, ai cũng hi vọng đệ tử sơn môn mình có thể đứng được trên Hư Không Thánh Vũ đài.

Một đám cường giả Thánh Sơn, mặt người nào cũng tái đi, lần này đệ tử Thánh Sơn mang đến, hầu hết đều bị tổn hại, căn bản không còn lại mấy người.

- Mau nhìn, tên Dịch Túc Bá Vương tông kia sao lại rời đi rồi?

Đột nhiên, nhiều ánh mắt kinh ngạc nhìn một màn này, Dịch Túc Bá Vương tông đã chiếm cứ một tòa Hư Không Thánh Vũ đài, nhưng không biết vì sao lại vọt đi.

- Có chuyện gì thế?

Rất nhiều người kinh ngạc, tỏ vẻ nghi ngờ.

- Hỗn đản, Thánh Sơn chúng ta sẽ nghiền ngươi thành tro bụi.

Bên trong đội hình Thánh Sơn, có trưởng lão đau đớn hét lên, ánh mắt đó thẫm, thân ảnh như điện, không nhịn được xông thẳng về phía hư không.

Giờ phút này, cuối cùng cũng có người nhìn ra, Tô Dật không phải thật sự muốn nhảy xuống Hư Không Thánh Vũ đài, mà hắn để mắt đến một tòa Hư Không Thánh Vũ đài gần đó. Nơi đó trông thấy gợn sóng chập chờn, giống như có không gian ngăn cách, một tòa Hư Không Thánh Vũ đài đột nhiên xuất hiện trước Tô Dật không xa, mà trên đó có một thanh niên không tầm thường đặt chân đến, chính là đệ tử Thánh Sơn.