← Quay lại trang sách

Chương 805

Quyết đấu sau cùng hẳn là sẽ diễn ra giữa Nạp Lan Như Ngọc và Bá Vương tông Dịch Túc!

Trong lòng rất nhiều người đều cho là như vậy, nhận định quyết đấu sau cùng quyết định ai là thiên kiêu chi hoàng sẽ được diễn ra giữa Bá Vương tông Dịch Túc và Thánh Sơn Thánh Tử Nạp Lan Như Ngọc.

- Chưa chắc, nói không chừng sẽ có ngựa ô xuất hiện, hết thảy đều vẫn là ẩn số!

Có người bảo lưu ý kiến, không đến phút sau cuối, ai cũng không cách nào đoán được kết cục.

Giống như trước lúc bắt đầu Thánh Vũ đại hội, ai có thể ngờ Bá Vương tông Dịch Túc, một tên đệ tử sơn môn không mấy nổi danh lại hung hãn thế này, lấy sức một mình đánh chết mấy chục đệ tử Thánh Sơn, thậm chí còn đánh chết cả Sở Trường Hoan.

Mới đầu, nếu không phải tận mắt chứng kiến, liệu mấy ai sẽ tin tưởng.

Cảm nhận được tiếng hoan hô như sấm rền từ bốn phía vọng lại, một lát sau Âu Dương Viễn Phong mới phất tay ra hiệu, tiếng hoan hô bốn phía tràn ngập chờ mong mới dần dần lắng lại.

Mắt nhìn ba mươi hai thân ảnh tuổi trẻ bất phàm trên cự thạch, Âu Dương Viễn Phong tiếp tục nói:

- Ba mươi hai người các ngươi ba là hi vọng tương lai của Trung Châu, quyết đấu tiếp theo sẽ hơi khác với lúc trong Thánh Vũ Mật Giới, các ngươi song song đơn độc đối quyết, không thể vận dụng bất cứ ngoại lực nào, bao gồm cả Ngự Hồn Sát Phù, Ngự Hồn Phù Thuẫn, không thể cố ý hạ sát thủ, bằng không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!

Thanh âm vang vọng, như cũ rơi vào trong tai mọi người.

Ba mươi hai người sau cùng này thường thường đều là thiên tài tuyệt đỉnh của các đại sơn môn, các đại sơn môn ai cũng không cách nào gánh chịu bất cứ tổn thất nào.

Cho nên quyết đấu sau cùng này được quy định nghiêm ngặt, không cho vận dụng ngoại lực, bao gồm Ngự Hồn Sát Phù, Ngự Hồn Phù Thuẫn, cũng không được hạ sát thủ.

Tô Dật nghe vậy, sắc mặt thản nhiên.

- Thời gian đã đến, quyết đấu sau cùng có tổng cộng năm vòng, hết thảy ngẫu nhiên, còn kết quả, phải xem thực lực và vận khí của các ngươi!

Sau khi tiếng nói cuối cùng vang lên từ miệng Âu Dương Viễn Phong, hư không nơi này lần nữa vang vọng tiếng leng keng đinh tai nhức óc.

- Ầm!

Ba mươi tòa Hư Không Thánh Vũ Đài do cự thạch biến thành đột nhiên xoay tròn, ánh sáng vàng rợp trời, tràn ngập khí tức thần thánh, làm cho toàn quảng trường theo đó ầm vang, mặt đất bốn phía lay động.

Trong trận dung ngũ tông tam môn, Ngự Thiên Cung, Thánh Sơn và các đại thế lực, từng đạo ánh mắt mang đầy căng thẳng xen lẫn mong đợi rơi trên quảng trường.

- Ù ù...

Kim quang nhuộm đẫm nửa góc trời, ba mươi hai khối cự thạch vàng rực xoay tròn, lát sau, từ từ di động, song song đụng chạm hóa thành mười sáu khối cự thạch cực lớn.

Kim quang tiêu tán, khí tức lắng lại, trên mười sáu khối cự thạch vàng rực đều có hai đạo thân ảnh xa xa đối lập.

Tô Dật ngước mắt nhìn, trước mắt hiện ra một đạo thân ảnh, có vẻ khá là quen thuộc, người này không hề xa lạ, chính là Trình Thanh Phong trước kia từng bị Hư Trần đánh bại.

Tô Dật còn nhớ được Tây Vô Tình có nhắc qua, người này hình như là đệ tử Kỳ Sơn Thần Thương Môn.

Đối với đối thủ trước mắt, Tô Dật thật ra không để ý nhiều, tiếp đó ánh mắt đảo quanh bốn phía, mỗi người đều có một đối thủ riêng, đứng song song đối diện nhau trên một khối cự thạch.

- Ầm!

Đợi khi cự thạch bình tĩnh lại, ai nấy đều nhìn thấy đối thủ của mình, không người nào có vẻ chủ quan.

Chỉ là có chút người mắt thấy đối thủ mình gặp phải, trong lòng không khỏi thất thần, tỷ như đối thủ của Nạp Lan Như Ngọc, một thanh niên áo vàng, trên mặt mang theo vẻ đắng chát.

Hay như là Trình Thanh Phong, hắn có thể đặt chân lên một trong ba mươi vị trí, trong lòng sớm đã mừng rỡ như điên, hưng phấn không gì sánh được, nhưng lúc này nhìn thấy đối thủ mình gặp phải, lại có cảm giác khóc không ra nước mắt.

- Giờ ta tuyên bố, quyết đấu sau cùng bắt đầu!

Ánh mắt đảo qua từng đạo thân ảnh trên cự thạch, Âu Dương Viễn Phong chân đạp hư không, thanh âm mênh mông cuồn cuộn như sấm rền bên tai!

- Phần phật...

Khắc này, giữa quần sơn, bầu không khí cũng leo tới đỉnh phong, tiếng gầm tiếng hoan hô xông thẳng trời mây, chấn động hư không!

Đồng thời với đó, trên mười sáu khối cự thạch vàng óng, một luồng khí tức hùng hồn khí tức xung thiên mà lên, nguyên khí gào thét như phong bạo cuốn thốc mà ra.

- Ầm!

Rất nhanh, có tiếng nổ đùng đoàng truyền ra.

Trên cự thạch, từng đạo lưu quang phóng lên cao, có tiếng nguyên khí đụng nhau nổ tung, phát ra từng tràng âm thanh bạo liệt.

Nháy mắt, từng đạo thân ảnh trẻ tuổi trên cự thạch không chút khách khí lao vào nhau, nguyên khí tuôn trào, tiếng nổ đùng đoàng tràn ngập hư không.

Từng thiên chi kiêu tử chia cặp quyết đấu, vừa ra tay liền dốc hết bản lĩnh, khiến người nhiệt huyết sôi trào.

Đây là quyết đấu sau cùng, ai muốn đi đến cuối cùng đều phải trải qua vài lần giằng co, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, đánh bại đối thủ với tiêu hao ít nhất, bằng không sẽ càng lúc càng bất lợi với bản thân.

Cho nên rất nhiều người vừa giao thủ liền không chút khách khí, trước không nói đến vòng tấn cấp kế tiếp, giờ toàn bộ ánh mắt Trung Châu đều đang quan sát, nếu ngay trận đầu liền thua, không nghi ngờ là kẻ kém tài, ai cũng không muốn uất ức như thế.

Đây là cơ hội tốt để một chiến thành danh thiên hạ biết, đáng nên toàn lực tranh một hồi!

Có người dù biết mình không địch lại, nhưng cũng sẽ không lùi bước, phải liều mạng một lần!

Tô Dật đảo mắt nhìn qua, ba mươi hai người, mười sáu cặp, mấy kẻ thanh danh hiển hách như Cung Thiên Tinh, Mộ Dao, Kiếm Vô Khuyết, Thiểu Ti Quân, Phong Thanh Lộng, Thần Nhan Hoan hình như đều không đụng phải nhau.

Điều này khiến Tô Dật bất giác có chút hoài nghi, chia cặp quyết đấu rốt cuộc có phải dựa vào nguyên khí không?.

Tô Dật quét mắt quan sát bốn phía, không thèm nhìn Trình Thanh Phong lấy một lần, điều này khiến sắc mặt Trình Thanh Phong không khỏi càng khó coi.

Toàn bộ Trung Châu đều đang nhìn chằm chằm nơi đây, Trình Thanh Phong không có lựa chọn nào khác, khẽ cắn răng, nắm chặt trường thương trong tay, ánh sáng vàng tràn ngập, phát ra tiếng nổ vang.

- Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng cầu quyết một trận sống mái!

Mắt nhìn Tô Dật, Trình Thanh Phong mở miệng, đồng thời với đó, dưới chân đột nhiên phun ra hai luồng nguyên khí màu vàng óng có thể thấy được bằng mắt thường, cứ thế liên tục xoay tròn, nháy mắt liền xông thẳng về phía Tô Dật..

Mái tóc tung bay, trường thương như rồng vàng ra biển, Trình Thanh Phong xuất thủ, khí tức tuôn động, kim quang rực rỡ, nguyên khí triệt để thả ra, khí tức Nguyên Chân kỳ nhất trọng không giữ lại chút nào, cả người bộc phát kim quang nóng rực, hệt như ngọn lửa màu vàng đang thiêu đốt, cuốn thốc tứ phương,

- Ông!

Chớp mắt, trong trường thương màu vàng óng ẩn ẩn có tiếng sấm nổ truyền ra, khí tức ngút trời, kim quang hóa thành một hư ảnh dị thú, đâm thẳng tới Tô Dật.

- Ồ!

Tô Dật thoáng chút kinh ngạc, hắn nhớ lúc so tài trên võ đài mấy ngày trước, tu vi tên Trình Thanh Phong này rõ ràng mới chỉ là Nguyên Linh kỳ cửu trọng đỉnh phong, nhưng bây giờ lại đã là Nguyên Chân kỳ nhất trọng, xem ra quá nửa là giành được cơ duyên đột phá trong Thánh Vũ Mật Giới, thảo nào có thể đứng trong hàng ngũ ba mươi hai thiên kiêu.