Chương 806
Trường thương sắc bén, khí tức lại càng đáng sợ.
Tô Dật ngước mắt nhìn thanh trường thương kia lao đến, ánh mắt chớp động, thầm khen tên Trình Thanh Phong quả thực có được thiên tư bất phàm.
- Xuy...
Tô Dật xuất động, dưới chân âm thầm bước ra Phù Diêu Bách Biến bộ, nháy mắt đã thoát thân khỏi đạo trường thương màu vàng óng kia.
Sắc mặt Trình Thanh Phong khẽ biến, tốc độ trường thương trong tay lại vẫn không giảm, lập tức xoay ngược về, thế như Linh Xà vẫy đuôi, một chiêu Hồi Mã Thương bạo nổ kim quang, lần thứ hai đâm thẳng tới Tô Dật.
Đồng thời với đó, Tô Dật lấy tay làm trảo, xích quang tuôn động, lấy phương thức ngang ngược và cường hãn nhất trực tiếp dùng một tay khóa lấy trường thương vàng óng kia.
- Xuy!
Nháy mắt, trường thương trước người nằm gọn trong tay Tô Dật, không cách nào tiến thêm nửa phần, một luồng nguyên khí cường hãn quán chú vào trong trường thương, trường thương rung động, phát sinh tiếng ô ô chấn động, tưởng như sắp đứt đoạn.
- Đạp đạp...
Cỗ cự lực đáng sợ đó lập tức chấn cho bàn tay Trình Thanh Phong đau nhức, hổ khẩu rướm máu, cước bộ lảo đảo giật lùi ra lau, miệng phun ra một búng máu tươi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Trường thương chấn động không ngớt, bị xích quang bao quanh như là thiểm điện, như là giao long vẫy đuôi, bỗng chốc quay ngược đầu nhắm thẳng vào mi tâm Trình Thanh Phong.
Sát khí lăng lệ tưởng như có thể xuyên thủng không gian, tiếng ô ô xé gió rợn người, nháy mắt khuếch đại trong mắt Trình Thanh Phong, nhắm thẳng đến mi tâm, khí tức tử vong tràn ra từ sâu trong linh hồn, khiến hắn nhịn không được run rẩy.
Sau đó, mũi thương chợt đình trệ trước mi tâm Trình Thanh Phong, khí tức bén nhọn đột nhiên thu liễm.
Trình Thanh Phong ngước mắt lên, thần sắc hoảng sợ, trước người hiện ra một gương mặt mang theo khí tức hủy diệt bá đạo khiến hắn không khỏi sửng sờ.
- Ngươi bại!
Tô Dật mở miệng, tay hơi run trường thương vàng óng vừa cường hoành đoạt lấy, ném trả lại cho Trình Thanh Phong.
Trình Thanh Phong thẫn thờ, vô thức tiếp lấy trường thương, ánh mắt có phần ngốc trệ.
Linh Binh được hắn nhận chủ không ngờ lại bị trực tiếp áp chế ngay trước mặt chủ nhân, nếu vừa rồi đối phương muốn giết hắn, hắn không kham nổi một kích.
Mắt nhìn thanh niên trước mắt, giờ đây Trình Thanh Phong mới thật sự hiểu được, thảo nào Sở Trường Hoan lại bị đánh chết, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, thực lực tên đồng bối trước mắt này quá đáng sợ, là một gia hỏa không khác gì yêu nghiệt.
- Cảm tạ!
Trình Thanh Phong ôm quyền, hành lễ với Tô Dật, đối phương hung hãn với đệ tuwrw Thánh Sơn, nhưng vừa nãy lại cố ý lưu thủ, khiến hắn biết khó mà lui, thậm chí không có ý tổn thương hắn, đây là đối phương cố ý mà làm, trong lòng hắn tự nhiên không khỏi cảm kích.
Thoại âm rơi xuống, Trình Thanh Phong thu hồi trường thương vàng óng trong tay, trực tiếp nhảy xuống cự thạch, hắn căn bản không phải đối thủ, tuy chỉ một chiêu liền bại, song cũng không cảm thấy sỉ nhục.
- Ầm!
Nơi xa, có tiếng nổ vang trầm muộn truyền ra, theo sát đó một đạo thân ảnh bay thẳng xuống cự thạch, miệng liên tục thổ huyết.
Tô Dật nhìn lại, đó là đối thủ của Nạp Lan Như Ngọc, người kia cũng không kham nổi một kích, chỉ một chiêu liền bị đánh bay, ngay cả sức để đánh trả cũng không có.
Đả bại đối thủ, Nạp Lan Như Ngọc ngước mắt nhìn lên Tô Dật trên cự thạch nơi xa, ánh mắt chớp động quang mang.
Tô Dật cười lạnh một tiếng, không thèm để ý, tiếp tục đảo mắt nhìn quanh bốn phía, còn có mười bốn khối cự thạch đang kịch chiến, không hổ là đối quyết sau cùng giữa lứa tuổi trẻ đỉnh phong, bất kỳ ai đều không thể xem thường.
- Ngao ô!
Có người nguyên khí hóa hình, hư ảnh hung cầm giương cánh, hư ảnh mãnh thú gầm gào, khí tức ngút trời.
Có Linh Binh bất phàm, đao thương kiếm kích bay vút, khí thế lăng lệ.
Bốn phía ồ lên, rất nhiều người vây xem nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt bị là một ít thanh niên, vung tay gào thét, thanh âm xông thẳng trời mây, ánh mắt nóng rực ngưỡng mộ.
Ánh mắt hơi khép, Tô Dật nhìn ra được, tuy rất nhiều người đã vận dụng toàn lực, liều mạng quyết một trận hơn thua.
Nhưng vẫn có một số người, mặc dù không có bao nhiêu bảo lưu, nhưng cũng không chân chính vận dụng toàn lực.
Tỷ như Kiếm Vô Khuyết, Cung Thiên Tinh, Thiểu Ti Quân, Mộ Dao, Phong Thanh Lộng và những hạt giống số một trong ngũ tông tam môn, ai nấy rõ ràng còn có điều bảo lưu, sợ là rất nhanh, vòng tranh đấu này sẽ kết thúc.
Tô Dật càng quan tâm đến tình hình trên cự thạch mà Hư Trần và Viêm Lân đang đứng.
Đối thủ của Hư Trần là một thanh niên áo trắng, cũng có chút tuấn lãng, chỉ là đứng cùng một chỗ với Hư Trần liền bị hào quang của hắn che phủ.
Thực lực thanh niên áo trắng kia cũng rất không tầm thường, Tô Dật có chút ấn tượng, hình như là đệ tử Thanh Vân Tông.
Thanh niên áo trắng khí tức hung hãn, tu vi Nguyên Linh kỳ cửu trọng đỉnh phong, gần như đã bước nửa bước vào Nguyên Chân kỳ, cộng thêm các loại thủ đoạn của Thanh Vân Tông, cũng như có được binh khí bất phàm, dù có gặp phải người tu vi Nguyên Chân kỳ nhất trọng e là cũng có thực lực đối đầu chính diện.
Nhưng người thanh niên áo trắng gặp là Hư Trần, Tô Dật chỉ thoáng nhìn hai lần liền đã biết kết quả.
Thanh niên áo trắng là đệ tử Thanh Vân Tông, để uẩn thâm hậu, hẳn là còn có chút bài tẩy chưa lật.
Nhưng Hư Trần lại càng thâm bất khả trắc, hơn nữa lấy hiểu biết của Tô Dật đối với Hư Trần, thanh niên áo trắng Thanh Vân Tông này căn bản không phải đối thủ.
Có vẻ Hư Trần vẫn còn cố ý bảo lưu, bằng không thanh niên áo trắng sớm đã thất bại.
Bên phía Viêm Lân lại càng khiến Tô Dật nhìn mà giật mình.
Lúc này Viêm Lân đang đối đầu với một nữ tử kình y, thân hình mạn diệu, đặc biệt là bộ ngực cao ngất, mê hoặc không gì sánh kịp, mái tóc đen bóng hơi tán loạn càng tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Nhưng đối với nữ tử này, Viêm Lân lại như không nhìn, lân phiến màu đen trên người phát sáng, khí tức hung hãn bạo phát, dùng tay không không ngừng đối oanh với bảo kiếm trong tay nữ tử kia, không ngừng phát ra tiếng chát chúa, tia lửa văng gắp nơi, không chút nào rơi xuống hạ phong.
Thực lực cô gái này cũng tuyệt đối cường hãn, so với thanh niên áo trắng đối đầu với Hư Trần thì chẳng thua bao nhiêu.
Chỉ là Viêm Lân càng đánh càng hung hãn, không chút sợ sệt, lân phiến máu đen trên thân kiên cố không gì phá nổi, là vũ khí phòng ngự tốt nhất.
- Lạ thật!
Càng quan sát, Tô Dật càng kinh ngạc.
Đến hiện tại, Viêm Lân tựa hồ còn có điều bảo lưu, hết thảy thế công đều dùng man lực, thuần túy là lấy lực phá vạn pháp, không có bất kỳ vũ kỹ nào đáng nói.
Nhưng dù là vậy, nữ tử kình trang mạn diệu cũng không chút nào chiếm được tiện nghi, liên tục tung ra bày tẩy, lại vẫn một mực bị Viêm Lân áp chế gắt gao.
Đúng như Tô Dật dự liệu, vòng quyết đấu này rất nhanh liền kết thúc, trên các khối cự thạch không ngừng có người hạ xuống, đám người Mộ Dao, Kiếm Vô Khuyết, Cung Thiên Tinh, Thiểu Ti Quân, Phong Thanh Lộng đều lần lượt đánh bại đối thủ.
- Gào!
Thanh niên áo trắng Thanh Vân Tông nguyên khí hóa hình, hư ảnh một con giao long màu trắng lao ra, hắn đã dốc hết toàn lực, mặt sắc ngưng trọng đến cực điểm.
- Ầm!
Hư Trần thân ảnh như điện, quanh thân tuôn động phong bạo, trực tiếp chấn nát hư ảnh giao long, một đạo trảo ấn thò ra, như thiểm điện chụp tới trước người.