Chương 820
Cô!
Tiếng rít vang động núi sông, Mộ Dao như hóa thành một con Đại Bằng, uy năng và chiến lực so với thời đỉnh thịnh thì còn cường hoành hơn không ít, lông cánh vỗ động kim quang, cuồng phong gào thét, hình thành vòng xoáy màu vàng khiến không khí vặn vẹo, tiếng rền vang không dứt bên tai.
- Lấy ra thực lực chân chính của ngươi đi!
Thiểu Ti Quân mở miệng, mắt nhìn Tô Dật, trong ánh mắt thâm thúy có ánh sáng tuôn động.
Vừa dứt lời, mái tóc Thiểu Ti Quân đã tung bay, thân hình thon dài được bao phủ bởi vòng sáng nguyên khí, phong thái tuấn lãng, thế như chiến thần, bốn phía ẩn ẩn có thú ảnh phù hiện.
Tô Dật thu hồi dư quang từ trên thân hai tuyệt đại giai nhân kia, mắt nhìn Thiểu Ti Quân, cảm giác được khí tức kinh người kia, hắn đoán chừng thẳng đến lúc này đối phương vẫn còn có điều bảo lưu chứ chưa tung hết bài tẩy.
- Chiến!
Ánh mắt tràn ngập chiến ý, Thiểu Ti Quân ra tay, thú ảnh quanh thân không ngừng chớp động, trên da thịt cũng tán phát lưu quang đặc biệt, bộc phát ra lực lượng đáng sợ.
- Ngao ô!
Hai tay kết ấn vung lên, nguyên khí ngút trời tuôn trào ra từ trong cơ thể Thiểu Ti Quân, cộng hưởng cùng năng lượng thiên địa, bạo phát quang mang lộng lẫy.
Nháy mắt, không ít thú ảnh rít gào mà ra, quét thẳng tới Tô Dật.
Vừa ra tay liền dốc hết toàn lực, Thiểu Ti Quân biết chỉ có như vậy mới đánh bại được tên Bá Vương tông Dịch Túc trước mắt này.
Ngay cả Sở Trường Hoan đều không phải đối thủ của Dịch Túc, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dốc toàn lực!
- Rất mạnh!
Mắt Tô Dật chớp động, Thiểu Ti Quân quả thực rất mạnh, thủ đoạn Thú Hoàng tông cũng rất bất phàm.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt thâm thúy của Tô Dật tuôn ra quang mang như vòng xoáy, một luồng khí tức đáng sợ tràn ngập ý vị cổ lão tràn ra, trấn áp tứ phương.
Đây là khí tức trên Thiên Yêu Cổ Kinh, Tô Dật vận dụng Thiên Yêu Cổ Kinh nhưng có thêm chút ẩn tàng nhằm che đậy khí tức tiết ra ngoài.
Tô Dật không muốn bại lộ thân phận, dù sao ở đây có mặt cường giả của Thần Kiếm Môn, rất dễ để phát giác ra mình.
Nháy mắt, áo bào Tô Dật tung bay phần phật, mái tóc phất phới, cự thạch cũng theo đó rung động, nguyên khí hùng hồn quanh thân cuốn thốc mà ra, giống như thiếu niên chiến thần, lộ ra một uy thế hung hãn không ai bằng, nhắm thẳng đến Thiểu Ti Quân.
Hai người đụng nhau, tiếng năng lượng trầm vang và kình khí cuồng mãnh hòa vào giữa đất trời.
Lúc này, ánh mắt cường giả Thú Hoàng tông đều chăm chú theo dõi quyết đấu giữa Thiểu Ti Quân và Tô Dật, nhìn không chuyển mắt.
Hàn Lưu Vân và Nạp Lan Như Ngọc không nói nửa lời, bốn phía đã bắt đầu quyết đấu, khí tức trên thân hai người cũng tràn ra.
Khí tức trên thân Nạp Lan Như Ngọc vô cùng thần thánh, cả người như phủ trong sương mù, uy áp đáng sợ khiến người không dám nhìn thẳng.
- Ầm!
Hàn Lưu Vân không chút bảo lưu, khí tức Nguyên Chân kỳ tam trọng cuộn trào mà ra, trực tiếp thúc giục thủ đoạn Ngự Hồn Sư, câu thông lực lượng tàn hồn, cộng hưởng cùng thiên địa, hóa thành một con cự thú, rít gào nhắm đến Nạp Lan Như Ngọc.
Thánh Sơn, thế lực lớn số một Trung Châu.
Ngự Thiên Cung, tồn tại cực kỳ thần bí, là thế lực duy nhất khiến Thánh Sơn phải kiêng dè.
Giữa hai người, trước nay luôn tồn tại cạnh tranh vô hình.
- Đom đóm sao dám tranh sáng với mặt trăng!
Nạp Lan Như Ngọc trầm giọng quát lên, thanh âm lạnh lùng, khí tức thần thánh phủ xuống, sau lưng bừng lên tia sáng chói mắt, hóa thành một đôi cánh.
Nạp Lan Như Ngọc vỗ động hai cánh, như hóa thành thiểm điện trực tiếp hiện ra trước mặt Hàn Lưu Vân, đấm tới một quyền, quang mang chói rọi tứ phương, đánh tan gợn sóng không gian, khủng bố vô cùng.
Một quyền này uy thế cường hoành, mạnh mẽ đến khó mà tưởng tượng!
Nhưng Hàn Lưu Vân cũng không vừa, dốc hết toàn lực, bài tẩy ra hết, đẳng cấp linh hồn của hắn tuyệt đối cũng không thua kém Lý Thanh Vi bao nhiêu, lập tức sa vào triền đấu cùng Nạp Lan Như Ngọc.
Nạp Lan Như Ngọc thân như giao long, khí tức thần thánh phủ quanh, toàn thân sáng chói, vỗ cánh hoành ngang giữa trời, bạo phát ra chiến lực khó mà tưởng tượng.
Thân là Thánh Tử, đệ nhất nhân trong lứa tuổi trẻ Thánh Sơn, hắn siêu việt đồng bối nhiều lắm. Thiên tài chói mắt trong đồng bối, ở trước mặt hắn đều phải trở nên ảm đạm, không dám tranh quang.
Hàn Lưu Vân cũng rất mạnh, là hạt giống số một được Trung Châu Ngự Thiên Cung phái ra tham gia Thánh Vũ đại hội, lúc này đương đầu chính diện cùng Nạp Lan Như Ngọc, đủ để chứng minh thực lực không chút tầm thường.
- Ầm!
Trên ba khối cự thạch, ngay từ đầu quyết đấu đã rất kịch liệt.
Sáu người đều muốn đánh nhanh thắng nhanh, năng lượng trầm vang, nguyên khí tuôn động, năng lượng thiên địa phun trào, thú ảnh phù hiện, cảnh tượng hết sức kinh người.
Rất nhiều lão nhân và cường giả đều động dung, mấy thanh niên này quả thực quá cường đại. Nhãn lực bọn họ rất cay độc, kiến thức cũng sâu rộng, song đều không giấu được kinh hãi.
Thiên tư của mấy thanh niên này quá hiếm thấy, bất kỳ ai cũng đều là thiên tài trong thiên tài!
Giả lấy ngày giờ, ai trong đám thanh niên này cũng đều có thể danh chấn thiên hạ, trở thành cự bá một phương!
Còn hiện tại, những thanh niên này lại nhất định phải phân ra thắng thua, quyết đấu kịch liệt.
- Chúng ta cũng bắt đầu đi, mặc dù ta cảm giác được, hiện tại ta e rằng không địch lại ngươi!
Viêm Lân thu hồi ánh mắt từ quyết đấu chung quanh, quay đầu nhìn về phía Hư Trần, hắn có thể nhận ra Hư Trần sâu không lường được, bản thân e rằng không đánh lại.
Hư Trần cũng nhìn Viêm Lân, sau đó mỉm cười, tay ném một viên đan dược cho Viêm Lân, nói:
- Uống đi rồi lại đánh, ngươi đã tiêu hao rất lớn.
Viêm Lân thoáng kinh ngạc, nhận lấy đan dược, nói với Hư Trần:
- Như vậy không công bằng, sau đây ta sẽ tung ra một kích toàn lực, ngươi chú ý cẩn thận!
Dứt lời, Viêm Lân ngẩng đầu, từ trong cơ thể có xích quang quỷ dị tràn ra, chói mắt không gì sánh bằng, yêu khí xung thiên, kèm theo đó là hung uy hàng lâm, thân hình biến lớn cao chừng hai trượng, cả người được bao trùm bởi lân phiến, từ trong lân phiến cũng bộc phát ra xích quang.
- Gào!
Một tiếng thú gầm giống như long ngâm truyền ra từ miệng Viêm Lân, lúc này khuôn mặt hắn đã hoàn toàn bị lân phiến che phủ, như là hóa thú, chỉ còn hai mắt lóe lên ánh sáng đỏ rực, giống hệt hai vầng mặt trời.
Hư Trần mắt lộ quang mang, tựa hồ đang suy tư điều gì, nhưng cũng không chút chủ quan, trên người có quang mang tuôn động, lẳng lặng đứng đó, bất giác lộ ra khí trường cường đại.
- Gào!
Viêm Lân xuất thủ, đôi mắt tán phát quang mang hừng hực, bàn tay khổng lồ giống như trụ đá khủng bố dị thường, tán phát xích quang ngút trời, phi thẳng đến Hư Trần, yêu uy hiển hách.