Chương 824
Cô!
Kim Sắc Đại Bằng rít gào, lông cánh không ngừng vỗ động, cuồng phong gào thét, hình thành vòng xoáy mùa vàng cấp tốc vọt tới.
Hư không vặn vẹo, sấm vang chớp giật, kim quang vạn trượng, Mộ Dao vỗ cánh giãy thoát sóng biển trói buộc.
Cuồng phong cuộn lên sóng triều, vung vãi tứ phương, giống như mưa ánh sáng trút xuống bốn phương tám hướng.
Bốn phía Kim Sí Đại Bằng Điểu, bão táp tuôn động, kim quang lăng lệ trùng trùng điệp điệp, hình thành hàng chục hàng trăm đạo hư ảnh.
- Kim Sí Đại Bằng thật đáng sợ!
Vô số thanh âm kinh hô, lúc này Đại Bằng do Mộ Dao hóa thành quá bá đạo, như ẩn như hiện trong kim quang phong bạo, thế như côn bằng vọt lên chín tầng trời, mang theo uy áp lăng lệ dời non lấp biển!
Tứ phương vân động, hư không trên cự thạch cũng tuôn động không ngừng!
- Kim Sí Đại Bằng quả danh bất hư truyền...
Toàn trường kinh hãi, dù là cường giả trưởng lão trong các đại thế lực lúc này ánh mắt cũng đều sáng rực lên.
Đây mới chỉ là Kim Sí Đại Bằng yêu hóa, nếu là Kim Sí Đại Bằng chân chính hàng lâm, không biết còn sẽ cường hãn đến mức nào!
- Huyết mạch Kim Sí Đại Bằng đúng là danh bất hư truyền, chỉ là ngươi rốt cục không phải Kim Sí Đại Bằng chân chính, tu vi đẳng cấp cũng không đủ!
Lý Thanh Vi mở miệng, váy trắng phất phới, lộ ra da thịt tuyết trắng như ngọc, khí chất như tiên tử không nhiễm bụi trần, mái tóc phiêu động, thân hình thướt tha, cộng với khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, quả là tuyệt đại giai nhân.
Vừa nói, Lý Thanh Vi vừa không ngừng câu động hư ảnh tàn hồn, sóng gió đầy trời đột nhiên tuôn động, nương theo lực lượng thiên địa, như đang diễn hóa, có phù văn quỷ dị xuất hiện.
Sau cùng thủy vực vô biên phía trước hư ảnh tàn hồn chợt hóa thành một thanh cự kiếm bằng nước, phát ra kiếm khí đáng sợ, như mang theo lực lượng biển cả, trực tiếp chém lên hư ảnh Kim Sí Đại Bằng.
Khắc này, khí tức trên người Lý Thanh Vi bạo phát đến cực hạn, vượt xa Mộ Dao.
Đôi mắt như mặt trời của Kim Sí Đại Bằng sáng bừng, Mộ Dao biến sắc.
Thần tình ngưng trọng, Mộ Dao cần phải tránh ra, nhưng bất lực.
Đây là áp chế tu vi, đẳng cấp Lý Thanh Vi vượt xa nàng quá nhiều, không cách nào chống đỡ được
Kiếm quang rơi xuống trên lưng Kim Sí Đại Bằng Điểu, hóa thành hàng ngàn hàng vạn kiếm ảnh, phá hủy kim quang.
Hư ảnh Kim Sí Đại Bằng rung động, kim quang cuối cùng tan vỡ, thân ảnh Mộ Dao hiển lộ, miệng thổ huyết, ngã xuống trên cự thạch.
- Ầm ầm...
Trên cự thạch, Mộ Dao cước bộ lảo đảo giật lùi ra sau, khóe môi tái nhợt nhuộm đỏ tiên huyết, càng tăng thêm mấy phần thê diễm.
Khí tức quanh thân Lý Thanh Vi dần lắng lại, mặt sắc cũng chuyển trắng, khóe miệng tràn ra vết máu đỏ thẫm nhàn nhạt.
Lúc này hết thảy quyết đấu đều đã kết thúc, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Mọi ánh mắt gần như đều đổ dồn trên thân hai tuyệt đại giai nhân.
- Ta thua rồi.
Ngước nhìn Lý Thanh Vi, trong mắt Mộ Dao chớp động quang mang, nàng biết mình đã thua.
- Nếu là ở cùng tu vi, ta khả năng không đánh lại ngươi.
Lý Thanh Vi nhìn Mộ Dao nói, nếu cùng một đẳng cấp, nàng hẳn đã không đánh bại được Mộ Dao, thắng lợi lúc này hoàn toàn là nhờ ưu thế về mặt tu vi.
Mộ Dao nhìn Lý Thanh Vi một cái, lập tức mỉm cười nói:
- Thất bại chính là thất bại, chẳng qua, hi vọng sau này sẽ có cơ hội tái chiến.
Nói xong, Mộ Dao nhảy xuống cự thạch, nhưng ánh mắt lại như vô tình liếc về phía một đạo thân ảnh tướng mạo xấu xí trên quảng trường.
Trong quyết đấu vừa rồi, nàng cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc, tựa hồ như từng quen biết, khí tức đó, uy thế đó, quá quen thuộc...
Nhìn chằm chằm thanh niên tướng mạo xấu xí kia một cái, Mộ Dao như nhìn xuyên đối phương, song thực tế lại không nhìn ra được gì.
- Nàng đã phát hiện rồi ư?...
Cảm nhận được ánh mắt Mộ Dạo, Tô Dật sắc mặt như thường, trong lòng lại không khỏi ba động, Mộ Dao đã hoài nghi rồi ư?
Trên bốn khối cự thạch chỉ còn lại bốn đạo thân ảnh.
Bốn người, ba nam một nữ, đều toàn là yêu nghiệt thiên tư ngút trời.
Chẳng qua, trong ngũ tông tam môn, trừ Thanh Vân Tông ra, tất cả các sơn môn khác đều không giấu được tiếc nuối.
Vòng bán kết không ngờ chỉ có Thanh Vân Tông là có tên, các sơn môn khác đều bị loại.
Càng khiến người bất ngờ chính là, có hai tán tu vốn không mấy nổi danh lại vào vòng trong.
Đám người Băng Phủ Khuông Quế Lan của Thánh Sơn nhân lại càng không vui, Dịch Túc và Hư Trần không ngờ đều song song tiến vào bán kết, điều này thực sự khiến bọn họ không cách nào cao hứng cho được.
- Ông!
Tiếng chuông du dương, Âu Dương Viễn Phong lần nữa đạp chân bước ra hư không, tuyên bố vòng kế tiếp bắt đầu, thanh âm cuồn cuộn xen lẫn nguyên khí, song lúc này lại bị tiếng ồn ào náo nhiệt che đậy không ít.
Toàn trường sôi trào nhìn lên bốn người trên cự thạch.
Lúc này dù là cái tên Dịch Túc cũng được rất nhiều thanh niên hô vang.
- Ầm!
Bốn khối cự thạch lần nữa phát sáng, sương mù tràn ngập, khí tức thần thánh phủ quanh, xoay tròn di động.
Lát sau, bốn khối cự thạch đụng chạm ngưng tụ thành hai khối cự thạch càng to lớn, đứng xa xa đối lập nhau ở hai đầu quảng trường.
Hai khối cự thạch lúc này đã như hai tiểu quảng trường, sừng sững bất động.
Trong đó, một đạo thân ảnh tuổi trẻ thần võ siêu phàm đứng đối diện cùng một thân ảnh mạn diệu như tiên tử, chính là Nạp Lan Như Ngọc và Lý Thanh Vi.
Trên khối cự thạch còn lại, hai người đối diện nhau là Tô Dật và Hư Trần.
Lúc Tô Dật và Hư Trần thấy nhau, trên khuôn mặt cả hai đều hiện lên vẻ cười khổ.
Lý Thanh Vi khẽ nhíu mày, nàng phải đối mặt với Nạp Lan Như Ngọc, đây là một trong những người mà nàng không nguyện ý đối mặt nhất.
- Nể tình ngươi là phận nữ lưu, ta có thể để ngươi đầu hàng nhận thua!
Nạp Lan Như Ngọc lẳng lặng đứng đó, quang mang trong mắt thu liễm đi nhiều, màu da óng ánh như ngọc, mái tóc đen dài rủ xuống hai vai, ngước mắt nhìn Lý Thanh Vi nói.
- Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng Thanh Vân Tông không có kẻ không đánh mà hàng!
Lý Thanh Vi môi đỏ mọng mở nhẹ, thanh âm mê người, phong thái khuynh thành.
- Ngươi không yếu, còn là linh hồn chuẩn Thiên phẩm, nhưng đáng tiếc rốt cuộc không phải linh hồn Thiên phẩm chân chính, còn chưa đủ sức đánh một trận với ta!
Nạp Lan Như Ngọc thoáng động dung, khí tức thần thánh tuôn trào, ánh mắt trong veo đột nhiên phát quang, giống như thiểm điện, bất giác khiến Lý Thanh Vi khẽ run.