← Quay lại trang sách

Chương 825

Vậy lại thử một lần đi!

Lý Thanh Vi thanh âm nhu hòa, váy trắng khẽ động, khí tức trên thân nháy mắt tuôn ra, vọt tới đỉnh phong, mi tâm phát sáng, lực lượng linh hồn cuộn trào mà động.

Nạp Lan Như Ngọc trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt lúc này chợt trầm uống, uy áp bức nhân, như là hai đạo thiểm điện chói mắt, khí tức thần thánh tràn ngập, phong thái phiêu dật xuất trần, thần võ bất phàm.

- Phần phật!

Lực lượng tàn hồn trải ra, mái tóc Lý Thanh Vi tung bay, ngưng tụ hư ảnh tàn hồn hình người, cuộn lên thủy vực vô biên, sóng trào mãnh liệt cuốn thốc về hướng Nạp Lan Như Ngọc.

Không chút nghi ngờ, lúc này Lý Thanh Vi đã dốc hết toàn lực, hư không ầm vang, uy áp linh hồn ập xuống, linh hồn người vây xem bốn phía không khỏi rung động.

- Không yếu, nhưng còn chưa đủ!

Nạp Lan Như Ngọc vẫn hững hờ, hai cánh nguyên khí sau lưng lần nữa duỗi dài, như Thần Tử giáng lâm, quang mang như sương mù hừng hực phát sáng, đánh ra một đạo thủ ấn, trực tiếp chấn vỡ sóng trào mãnh liệt kia.

Nháy mắt, hai người trực tiếp lao vào quyết đấu.

- Không ngờ vẫn phải gặp nhau!

Ánh mắt Hư Trần dời khỏi đối quyết giữa Nạp Lan Như Ngọc và Lý Thanh Vi, trở về trên thân Tô Dật, cười khổ nói.

Lúc trước hắn và gia hỏa này đánh một trận, lại vẫn chưa từng thi triển toàn lực, chính là vì muốn giữ sức để nắm lấy vị trí số một Thánh Vũ đại hội.

Nhưng lúc này, hai người đã đến gần sát vòng tỷ thí sau cùng, lại không giờ lần nữa gặp nhau.

- Cứ buông tay đánh một trận!

Tô Dật mỉm cười, trước đây hai người chưa từng vận dụng toàn lực, nhưng lần này gặp phải, không buông tay đánh một trận cũng không được!

Hư Trần nhìn Tô Dật, tiếp đó làm như vô ý nhìn sang đối quyết giữa Nạp Lan Như Ngọc và Lý Thanh Vi, thần sắc chớp động, quay sang Tô Dật hỏi:

- Chúng ta vô luận ai thắng ai thua thì đều phải gặp một đối thủ nữa, cho nên chúng ta đừng tiện nghi người khác, ngươi cảm thấy thế nào?

Tô Dật nghe vậy, ánh mắt hơi động, cũng làm như vô ý nhìn Nạp Lan Như Ngọc và Lý Thanh Vi một cái, nói:

- Ý ngươi là, một chiêu định thắng thua?

- Ha ha.

Hư Trần cười ha ha một tiếng.

Đối với bản thân Hư Trần rất có lòng tin, mục tiêu sau cùng của hắn cũng là quán quân Thánh Vũ đại hội.

Nhưng Hư Trần rõ ràng trong đối quyết giữa Lý Thanh Vi và Nạp Lan Như Ngọc, người chiến thắng không nghi ngờ sẽ là Nạp Lan Như Ngọc.

Cho nên lượt này tiêu hao càng nhỏ, vòng kế tiếp ưu thế lại càng lớn.

Một chiêu định thắng thua, như vậy tiêu hao cũng là nhỏ nhất.

- Chúng ta lấy phương thức đơn giản trực tiếp nhất để phân thắng thua, thế nào?

Mắt nhìn Tô Dật, Hư Trần hỏi.

- Nói thử xem.

Tô Dật ánh mắt chớp động, biết ý của Hư Trần. Hắn và Hư Trần vô luận ai thắng ai thua thì đều phải đối mặt với một đối thủ nữa. Không chút nghi vấn, đối thủ đó sẽ là Nạp Lan Như Ngọc. Lượt này tốt nhất phải tiêu hao càng ít càng tốt, một chiêu định thắng thua sẽ là cách giải quyết tốt nhất.

- Ta không biết rốt cục ngươi nắm bao nhiêu bài tẩy, nhưng bất kỳ quyết đấu nào, đến sau cùng đều là so đấu thực lực, thực lực chân chính phải đến từ chính bản thân, đến từ nhục thân. Về nhục thân ta có chút ưu thế, theo ta biết, nhục thân ngươi có vẻ cũng rất cường hãn, cho nên vậy cũng không tính chiếm tiện nghi.

Hư Trần mắt nhìn Tô Dật, mở miệng nói, thần tình dần trở nên nghiêm túc.

- Ý ngươi là, lấy tự thân làm cơ sở, một chiêu định thắng thua?

Tô Dật nhíu mày, thì ra ý Hư Trần là muốn lấy thực lực tự thân một chiêu định thắng thua, đơn giản mà trực tiếp.

- Không sai, lấy tự thân làm cơ sở, một chiêu định thắng thua.

Hư Trần nghiêm mặt nói:

- Nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi, ta chưa từng vận dụng tu vi chân chính, ngươi muốn thắng ta, sợ rằng sẽ không dễ đâu!

Lấy lực lượng nhục thân một chiêu định thắng bại, quả là quyết đấu đơn giản trực tiếp.

Tô Dật nhìn Hư Trần, trong mắt ẩn ẩn có chiến ý tuôn động.

Hư Trần sâu không lường được, Tô Dật sớm đã hiểu rõ trong lòng.

Nhưng đối với bản thân, Tô Dật cũng có tự tin.

Kim cương chi thể, Thái Hư Thần Hải đã tôi luyện bảy lần, đây là chỗ dựa của Tô Dật.

Đương nhiên, Tô Dật cũng không chút chủ quan.

Nếu là cùng tu vi đẳng cấp, tự nhiên Tô Dật không cần phải lo lắng.

Nhưng dù sao Hư Trần thâm bất khả trắc, Tô Dật đoán chừng tu vi chân chính của đối phương sợ là sẽ không dưới Sở Trường Hoan, Nguyên Chân kỳ tam trọng đỉnh phong, trong khi mình còn chưa từng đạp chân tới Nguyên Chân kỳ tam trọng, khoảng cách thực sự quá xa.

- Được, một chiêu định thắng thua!

Song Tô Dật vẫn không mấy do dự, chiến ý trong mắt bắt đầu tuôn động.

- Ta biết ngươi một mực có điều ẩn tàng, giờ đã đến lúc xuất ra toàn lực rồi đấy!

Nói xong, trong mắt Hư Trần, quang mang càng lúc càng chói mắt.

Từ trong thân hình thon dài cao ngất kia, một chùm sáng lôi điện nháy mắt bao phủ toàn thân, uy thế hùng hồn khuếch tán ra, nguyên khí đột nhiên leo thăng.

- Ầm!

Nháy mắt, hư không bốn phía gió nổi mây vần, sấm vang chớp giật, lôi điện trải kín nửa vòm tròi, uy thế đáng sợ xung thiên, toàn bộ cự thạch đều bị thiểm điện bao vây, đất rung núi chuyển, cực kỳ kinh người!

- Hư Trần là Nguyên Chân kỳ tứ trọng!

- Không ngờ đã đặt chân đến Nguyên Chân kỳ tứ trọng, đúng là yêu nghiệt!

Khi này khí tức trên thân Hư Trần tuôn ra không chút bảo lưu, trong trận hình ngũ tông tam môn, Thánh Sơn, Ngự Thiên Cung và các môn phái lớn tại trường, ánh mắt ai nấy đều không giấu được ngạc nhiên xen lẫn kinh hãi, đó là khí tức của Nguyên Chân kỳ tứ trọng!

Trong các đại sơn môn tại đây, lứa tuổi trẻ chỉ cần đặt chân đến Nguyên Chân kỳ nhị trọng đỉnh phong thì đã là thiên kiêu trong thiên kiêu.

Đám người Hàn Lưu Vân lên tới Nguyên Chân kỳ tam trọng đã quá sức tưởng tượng, được xưng tụng là thiên tư yêu nghiệt

Trong khi Hư Trần tuổi tác không lớn, lại triển lộ ra tu vi Nguyên Chân kỳ tứ trọng, lập tức khiến toàn bộ cường giả tại trường đều trố mắt cứng lưỡi.

Đây là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, siêu việt các đại môn phái, thậm chí siêu việt Thánh Sơn Sở Trường Hoan và Ngự Thiên Cung Hàn Lưu Vân!

- Tên Hư Trần này rốt cuộc có lai lịch gì?

Giờ này khắc này, cường giả trong các đại môn đại phái không khỏi thắc mắc.

Hư Trần này rốt cuộc có lai lịch gì, thiên tư yêu nghiệt như vậy, nói là tán tu, sợ rằng chẳng mấy ai tin tưởng.

- Trời ạ, Nguyên Chân kỳ tứ trọng!

- Thật không thể tưởng tượng, Hư Trần cố lên!

- Bá Vương tông Dịch Túc tất bại!

-...

Giữa quần sơn, từng tiếng kinh hô vang vọng, tu vi Nguyên Chân kỳ tứ trọng quá sức chấn kinh khán giả tại trường.

Hết thảy mọi người đều không hoài nghi về sự cường hãn của Tô Dật, nhưng giữa đẳng cấp Nguyên Chân kỳ nhất trọng và tứ trọng là một khoảng cách diệu vợi, huống hồ Hư Trần còn bất phàm như vậy.