← Quay lại trang sách

Chương 830

Long!

Một cước đạp xuống, hư không bốn phía chấn động.

Từ dưới chân Nạp Lan Như Ngọc như tuôn ra hà quang vô tận, mang theo khí tức thần thánh không gì sánh nổi, cuồn cuộn như vẫn thạch đạp hướng Tô Dật.

- Rầm rầm rầm...

Kình phong năng lượng đáng sợ cuốn thốc mà đi, lấy Tô Dật làm trung tâm, trong hư không không ngừng truyền ra tiếng bạo vang.

- Giết tên nhãi nhép kia, giẫm đạp thành tro tàn!

Tùy theo Nạp Lan Như Ngọc ra tay, không ít người trong Thánh Sơn đều nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng kêu hét.

Đối với Thánh Sơn, Thánh Vũ đại hội lần này là sỉ nhục trước nay chưa từng có.

Đệ tử Thánh Sơn tới Thánh Vũ đại hội chuyến này gần như đều chết sạch.

Ngay cả đệ tử như Mạch Bách Minh và Sở Trường Hoan cũng bị đánh chết, đối với Thánh Sơn mà nói, đây là tổn thất đau tận tim can!

Nỗi đau và sỉ nhục đó, cách tốt nhất để gột rửa chính là làm như Nạp Lan Như Ngọc bây giờ!

- Dịch Túc cẩn thận a!

Giữa quần sao, vô số ánh mắt cũng theo đó sợ hãi, lo lắng thay cho Dịch Túc.

- Ầm!

Cước của Nạp Lan Như Ngọc trực tiếp đạp xuống, hung hăng rơi trên cự thạch, khí tức thần thánh cuốn thốc tứ phương, lực lượng đáng sợ chấn cho cự thạch rung rẩy.

Dưới ánh nhìn kinh hãi của bao người, kình phong năng lượng tán đi, từ dưới chân Nạp Lan Như Ngọc không thấy có bất kỳ máu tươi nào chảy ra.

Nạp Lan Như Ngọc đạp chân xuống, bỗng đột nhiên xoay người hơi nghiêng về một bên, từ mạn sườn, một luồng khí tức cổ lão ngút trời bao trùm lấy cự thạch.

Một vầng sáng đỏ như mặt trời bốc lên, cuồn cuộn như núi lửa phun trào, uy áp tràn ngập, tứ tán ra chung quanh.

- Rống!

Nháy mắt, một con hung hổ đỏ chói nhào ra hệt như vật sống.

Bốn phía sấm vang chớp giật, tán phát uy áp không gì sánh nổi, hổ gầm leng keng, phong lôi tuôn động, đinh tai nhức óc!

Hung hổ xích quang ngất trời, uy thế cổ lão đáng sợ chấn đãng tứ phương, khiếp hãi tâm hồn, đột nhiên giơ trảo trực tiếp chộp tới Nạp Lan Như Ngọc.

- Tốc độ thật nhanh!

Có cường giả không nhịn được kinh hô, Tô Dật không những tránh được một đạp của Nạp Lan Như Ngọc mà còn triển khai phản kích.

- Lại là chiêu này, xem ra ngươi cũng chẳng qua như thế!

Mắt nhìn hư ảnh hung hổ khí thế cuồn cuộn như thể tới từ thiên địa, Nạp Lan Như Ngọc lại không chút để ý, ngưng kết thủ ấn, trong khí tức thần thánh quanh thân chợt có một đạo thủ ấn đánh ra, theo gió mà lớn.

Ầm ầm, hai người đụng chạm, hổ trảo không cách nào xé nát thủ ấn, ngược lại bị lực lượng quỷ dị bên trong thủ ấn thôn phệ, sau đó tiêu tán.

Thân ảnh Tô Dật xuất hiện, trong hai mắt đỏ chói không biết lúc nào cũng tuôn ra quang mang như vòng xoáy, tràn ngập ý vị xa xưa, trấn áp tứ phương, mái tóc bay lượn, thủ ấn trong tay cấp tốc ngưng kết, nguyên khí như thủy triều, thuộc tính hỏa cấp tốc bao trùm bàn tay, một đạo chưởng ấn đỏ đậm đánh ra.

Chưởng ấn chi chít bao phủ quanh thân Nạp Lan Như Ngọc.

Đây là Hỏa Liệt Thiên La chưởng trong Yêu Linh chân giải được Tô Dật che giấu đi khí tức.

- Phần phật...

Chớp mắt ngắn ngủi, chưởng ấn rậm rạp bao bọc kín mít quanh người Nạp Lan Như Ngọc, hơi nóng khiến người run sợ!

- Còn chưa đủ!

Sắc mặt Nạp Lan Như Ngọc trầm xuống, cước đạp khoảng không, lúc này lại bị liên tục áp chế, trong lòng rất không vui, một quyền nổ tung mà ra.

Phía trước nắm tay như có một chuỗi quyền ấn liên tiếp lao ra, mỗi một đạo quyền ấn đều khiến cho hư không chấn động, trực tiếp hóa giải Hỏa Liệt Thiên La chưởng, sau đó trực tiếp đụng lên chưởng ấn của Tô Dật.

- Ầm ầm!

Cự lực xung kích, bàn chân Tô Dật chà xát mặt đất, liên tục giật lui.

Phải tận hơn mười bước mới hóa giải hết kình lực, ổn định lại thân thể.

- Phốc...

Đồng thời với đó, trong miệng Tô Dật cũng phun ra tiên huyết đỏ thẫm, nhuộm đẫm vạt áo trước ngực.

- Dịch Túc đánh không lại!

Giao thủ nhanh như thiểm điện, rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp hồi thần, chỉ thấy Tô Dật bị thương, lập tức ồ lên.

- Nạp Lan Như Ngọc không hổ là Thánh Sơn Thánh Tử, Bá Vương tông Dịch Túc địch không lại!

Đám người vốn cổ vũ Nạp Lan Như Ngọc lập tức vung tay hoan hô.

- Bá Vương tông Dịch Túc hình như yếu thua một chút, nhất là ở tu vi đẳng cấp...!

Có cường giả cảm thán, Bá Vương tông Dịch Túc vừa giao thủ liền bị thương, thua thiệt chủ yếu là ở tu vi.

Đẳng cấp giữa hai người chênh lệch quá cách xa, nếu tu vi Bá Vương tông Dịch Túc tương đồng với Nạp Lan Như Ngọc thì e rằng Nạp Lan Như Ngọc đã không chiếm được tiện nghi gì.

- Người này tựa hồ vẫn còn kém chút, đáng tiếc a!

Trong đám đông, có một nhúm thân ảnh tuổi trẻ tụ cùng một chỗ, chính là mấy người Tư Đồ Mục Dương, Lưu Vân Xuyên, Cung Thất, Anh Thiển Thiển, bọn họ đang nghị luận.

Tô Dật có thể đánh bại Hư Trần, đánh chết Sở Trường Hoan, một đường ca cao mãnh tiến quét ngang hết thảy kẻ địch, nhưng tiếc là ở trước mặt Nạp Lan Như Ngọc thì vẫn còn kém chút.

Trong Ngự Thiên Cung, Cổ Nhạc lão nhân, Quan Lan phó cung chủ, Tây Vô Tình, Thanh Hoàng đều ánh mắt ngưng trọng, chân mày bất giác nhăn lại.

- Lão đại có phần thu liễm, hình như không dám buông ra!

Tô Tiểu Soái cũng rất phiền muộn, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.

- Hừ!

Trong trận hình Thánh Sơn, thấy Tô Dật vừa giao thủ liền bị đả thương, Khuông Quế Lan thần tình rất là đắc ý, khóe môi nhếch lên ý cười.

Đám cường giả Thánh Sơn còn lại cũng đều là thần sắc ung dung, tràn đầy tự tin.

Nạp Lan Như Ngọc chính là Nạp Lan Như Ngọc, là tồn tại có một không hai trong đồng bối, Dịch Túc kia dù một đường thắng như chẻ tre, song cuối cùng đều phải dừng bước trước Nạp Lan Như Ngọc.

- Chỉ là thương nhẹ, Dịch Túc vốn đã bị Hư Trần kích thương, Nạp Lan Như Ngọc lại gần như vận dụng toàn lực, trong khi Dịch Túc hình như còn giữ sức, thắng thua vẫn chưa biết!

Dưới cự thạch, Thiểu Ti Quân nhìn lên trên đài, miệng thì thào.

Trên cự thạch, thấy Tô Dật bị thương, thần sắc Nạp Lan Như Ngọc lại không dễ nhìn cho lắm. Hắn rất rõ ràng vừa nãy bản thân đã dùng bao nhiêu thực lực, vốn muốn một cước nghiền ép đối phương, rửa nhục cho Thánh Sơn, song liên tục hai kích mà đối phương chỉ bị thương nhẹ, trong lòng không khỏi phải lần nữa đánh giá lại về thực lực đối phương.

- Đúng là vượt ngoài dự liệu, mặc kệ Bá Vương tông là sơn môn nào, lần này cũng nhờ ngươi mà được tiếng vang!

Ngước mắt nhìn Tô Dật, Nạp Lan Như Ngọc mở miệng, ánh mắt khẽ co rụt lại, trong lòng hắn hiểu rõ, hôm nay sợ rằng không dùng tới thực lực chân chính thì không cách nào nghiền ép được đối phương, cứ tiếp tục dây dưa thế này thì dù có đánh bại được tiểu tử kia cũng không phải điều hắn muốn, điều hắn muốn chính là rửa nhục cho Thánh Sơn.

- Ngươi cũng không yếu, Thánh Sơn cũng có thể lấy ngươi làm vinh!

Tô Dật giơ tay áo lau chùi vết máu nơi khóe miệng, hít sâu một hơi, trong lòng càng ngưng trọng, Nạp Lan Như Ngọc này quả thực cường hãn, cường hãn hơn cả trong tưởng tượng.