Chương 831
Chỉ giao thủ hai chiêu đơn giản, Tô Dật liền đã có thể cảm giác được, Nạp Lan Như Ngọc này rõ ràng ở một đẳng cấp khác hẳn với Sở Trường Hoan.
- Đấu mồm mép không phải sở trường của ta, giờ thì kết thúc đi!
Nạp Lan Như Ngọc hướng Tô Dật cười lạnh một tiếng, mái tóc xanh nhạt tung tay, chớp mắt, quang mang quanh thân đột nhiên tăng vọt, hai cánh nguyên khí sau lưng cũng khuếch triển sau đó vỗ động, như cuốn theo bão táp, liền một chuỗi tàn ảnh mang theo khí tức thần thánh không gì sánh nổi trực tiếp bao phủ Tô Dật.
- Nhanh thật!
Tốc độ khiến hai mắt Tô Dật không khỏi co rụt lại.
Đạo thân ảnh kia cấp tốc khuếch trương, nếu không phải Tô Dật có lực lượng linh hồn nhạy bén chống đỡ thì e rằng khó mà thấy được.
- Ầm!
Một đạo chưởng ấn từ trên hướng xuống, trực tiếp đánh ra từ tay Nạp Lan Như Ngọc.
Chưởng ấn đón gió mà lớn, một cỗ khí tức thần thánh kèo theo bão táp đáng sợ như mười vạn đại sơn cuộn trào phủ xuống, muốn nghiền áp hết thảy thành mảnh vụn.
- Ù ù!
Chớp mắt đó, từ trên thân Nạp Lan Như Ngọc, một luồng khí tức không chút bảo lưu ba động mà ra, nguyên khí mãnh liệt dâng trào, mang theo tiếng phong lôi tuôn động, khiếp người chí cực.
- Nguyên Chân kỳ tứ trọng đỉnh phong!
- Tu vi Nạp Lan Như Ngọc đã đến Nguyên Chân kỳ tứ trọng đỉnh phong!
- Tu vi này sợ là đã cách Nguyên Chân kỳ ngũ trọng không xa, một chân đạp đến rồi Nguyên Chân kỳ ngũ trọng rồi!
-......
Lúc này, khi khí tức trên thân Nạp Lan Như Ngọc trút ra không chút bảo lưu, toàn trường bất chợt sôi trào.
Thì ra Nạp Lan Như Ngọc đã đến đẳng cấp Nguyên Chân kỳ tứ trọng đỉnh phong, thậm chí một chân bước vào Nguyên Chân kỳ ngũ trọng, so với Hư Trần thì còn mạnh mẽ hơn nhiều, điều này quả thực quá kinh người.
- Không ngờ đã đến trình độ này!
Trên cự thạch, khí tức Nguyên Chân kỳ tứ trọng cuốn thốc mà ra, cường giả lão nhân trong trận hình Ngự Thiên Cung đều không giấu được được khiếp sợ.
Quá nhanh, lực lượng vô hình tưởng như bao trùm khắp bốn phía hư không, Tô Dật dù có Phù Diêu Bách Biến bộ cũng không cách nào thoát thân, hoảng hốt giơ tay lên, vô số ác diễm trước bàn tay hội tụ thành một mảnh biển lửa nhỏ, ngưng tụ thành ấn.
Trước chưởng ấn, một cỗ uy áp cuốn thốc ra, đốt cháy không khí bốn phía, năng lượng thiên địa chung quanh cũng trở nên cuồng bạo, trực tiếp đụng tới trước người.
- Ầm!
Nháy mắt khi hai đạo thủ ấn đụng nhau, năng lượng nổ tung, tiếng trầm vang không dứt bên tai, khí nóng và khí tức thần thánh tán loạn, một đạo thân ảnh bay ngược mà ra từ trong kình phong ngất trời kia.
- Thình thịch!
Thân ảnh kia nện xuống, như đạn pháo rớt đất, khiến cự thạch cũng bị run lên.
Vô số ánh mắt run rẩy, người bị đánh bay ra kia chính là Dịch Túc.
- Không hay!
Trong Ngự Thiên Cung, ánh mắt đám người Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Quan Lan phó cung chủ nhịn không được run lên, thần sắc ngưng trọng đến cực điểm.
Nạp Lan Như Ngọc vỗ cánh huyền phù giữa khoảng không, quanh thân khí tức thần thánh mông lung, mái tóc múa lượn, khí chất siêu nhiên, như Thần Tử hàng lâm.
Mắt nhìn chăm chăm Tô Dật dưới đất, Nạp Lan Như Ngọc tựa hồ đang mong đợi điều gì.
Sự cao ngạo khiến hắn không tiếp tục xuất thủ, kết quả hắn muốn là nghiền ép, là gột rửa khuất nhục Dịch Túc mang đến cho Thánh Sơn, hắn muốn đánh bại đối phương theo cách trực tiếp nhất.
- Dịch Túc đã thua?!
- Bá Vương tông Dịch Túc rốt cuộc vẫn khó là đối thủ của Nạp Lan Như Ngọc!
- Tu vi Nạp Lan Như Ngọc đã là Nguyên Chân kỳ tứ trọng đỉnh phong, thực sự quá cường đại!
Sau phút sững sờ ngắn ngủi, toàn trường vang lên từng tiếng nghị luận xì xào.
Rất nhiều người đã cho rằng, Bá Vương tông Dịch Túc kia e rằng đã thất bại, khả năng khó mà bò dậy nổi.
Một kích vừa rồi của Nạp Lan Như Ngọc quả thực quá cường đại!
- Nạp Lan Như Ngọc mạnh quá!
Xung quanh cự thạch, không ít thiên kiêu ánh mắt run lên, không nhịn được cảm thán.
Trong mắt đám Thiểu Ti Quân, Thần Nhan Hoan cũng bất giác tuôn ra vẻ sợ hãi.
Với tu vi đó của Nạp Lan Như Ngọc tu, nếu đổi thành bọn họ, căn bản không kham nổi một kích, không ngờ đối phương đã cường hãn đến mức này.
- Khái!
Một tiếng ho khan truyền ra từ trong miệng Tô Dật, thân thể run rẩy đứng dậy, miệng phốc phốc mấy tiếng, một búng máu tươi đột nhiên phun ra.
- Sao còn có thể đứng lên?!
- Ồ, Dịch Túc đứng lên!
Thoáng chốc, có người kinh hô, không giấu được vẻ khó tin, dưới thế công đó của Nạp Lan Như Ngọc mà Bá Vương tông Dịch Túc này vẫn đứng dậy được, tuy có vẻ thụ thương không nhẹ, nhưng quả thực vẫn đứng dậy được.
- Đứng lên, đứng lên!
Trong quần sơn, đám người cổ vũ Tô Dật không khỏi kích động, nắm tay siết chặt, căng thẳng không thôi.
Dưới cự thạch, Hư Trần ngước mắt nhìn lên, áo trang tung bay, phong tư tuyệt thế, trong mắt có quang mang chớp động, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.
- Dịch Túc, ngươi nhất định phải gắng lên!
Viêm Lân cũng nắm chặt song quyền, miệng thì thào, ánh mắt khẩn trương, tựa hồ còn căng thẳng hơn cả khi bản thân quyết đấu.
- Hừ, còn không chết!
Trong trận hình Thánh Sơn, ánh mắt Khuông Quế Lan tuôn hiện sát ý, cười nhạt nói.
Khoảng không phía trên cự thạch, khí tức thần thánh ba động, Nạp Lan Như Ngọc mắt nhìn Tô Dật đang bò dậy, sâu trong mắt có u quang lóe lên, nét mắt bất giác co quắp.
Tô Dật lau chùi vết máu nơi khóe miệng, tiên huyết nhuộm đỏ ống tay áo, tăng thêm vài phần máu tanh, một viên đan dược chữa thương thừa cơ nhét vào trong miệng.
Thương thế trên người Tô Dật không nhẹ, cũng may nhục thân cường đại, nếu là nhục thân người khác, sợ rằng giờ đã khó mà đứng được ở đây.
Ngước mắt thấp Nạp Lan Như Ngọc trên trời cao, cảm nhận khí tức Nguyên Chân kỳ tứ trọng đỉnh phong phủ xuống, con ngươi Tô Dật hơi co lại, hiện giờ hắn chỉ có hai lựa chọn, một là trực tiếp chịu thua, ngoài ra, chính là bại lộ thân phận thật, buông tay chiến một trận.
Không chút che dấu, tận lực vận dụng Thiên Yêu Cổ Kinh và Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, còn có nhiều thủ đoạn để mà liều mạng.
Nhưng Tô Dật rõ ràng, nếu bộc lộ thân phận thật, người Thánh Sơn ở đây, Vương Toàn Đức cũng ở đây, đến lúc đó sợ rằng sẽ phải đối diện rất nhiều phiền phức, bản thân ngược lại không sao, nhưng chỉ sợ sẽ rước lấy đại họa ngút trời cho Man thành Tô gia.
Còn nếu không bại lộ thân phận, che dấu khí tức, hết thảy bó tay bó chân, căn bản không cách nào đối kháng cùng Nạp Lan Như Ngọc.
Tô Dật cắn răng, hắn muốn nghiệm chứng thực lực, muốn toàn lực đánh một trận, vô cùng khát vọng!
Nhưng Man thành Tô gia có gia gia Tô Vân Thiên lão gia tử, có tộc nhân ở đó, bọn họ căn bản không cách nào đương đầu với Thánh Sơn.
- Hô...
Thở dài một hơi, dư quang lướt quanh bốn phía, trong lòng Tô Dật không khỏi quấn quýt, song tựa hồ cũng không còn lựa chọn nào khác, Tô gia có người mình quan tâm, đó là nhà của mình.