Chương 832
Không kham nổi một kích mà thôi, nếu lúc này ngươi quỳ xuống đất dập đầu lạy ta ba lần, ta có thể để ngươi đầu hàng, thế nào?
Nạp Lan Như Ngọc nhìn Tô Dật, trong mắt chớp động ánh sáng, thanh âm xen lẫn nguyên khí truyền khắp bốn phía.
Lời này nhìn như không có gì, thực ra lại là muốn ngăn đường lui của Tô Dật.
Nạp Lan Như Ngọc chăm chú theo dõi phản ứng của Tô Dật, hắn sợ Dịch Túc thật đầu hàng nhận thua, như vậy liền không cơ hội để tiếp tục hạ thủ.
Tuy nếu hắn hạ thủ đánh chết người trong lúc quyết đấu thì sẽ có chút phiền phức, nhưng đến lúc đó rồi ai cũng không thể làm gì được hắn.
Còn nếu kẻ trước mắt trực tiếp đầu hàng nhận thua, hắn lại không tiện hạ thủ cho lắm.
Tô Dật ánh mắt thâm trầm, trong lòng hiểu ý dụng ý của Nạp Lan Như Ngọc, người này nhìn như thần võ bất phàm, tựa như là chính nhân quân tử, thực ra lại vô cùng cao ngạo, thâm tâm cực kỳ âm hiểm, không phải hạng tốt đẹp gì.
Song lúc này, Tô Dật biết mình không còn lựa chọn nào khác, nếu tiếp tục động thủ, trong tình trạng bó tay bó chân như này, mình tuyệt đối sẽ không là đối thủ.
Lần tấn công tiếp theo của Nạp Lan Như Ngọc sợ rằng sẽ càng lăng lệ, từ trong mắt đối phương, Tô Dật cảm nhận được sát ý rõ mồm một.
Đến lúc đó chỉ cần có cơ hội, tên Nạp Lan Như Ngọc này tuyệt đối sẽ không chút do dự thi triển sát thủ.
Đương nhiên, Tô Dật cũng hiểu, nếu mình có cơ hội thì cũng tuyệt không chút kiêng sợ, trước đánh chết người này đã rồi tính.
Tô Dật do dự bất định, sắc mặt ngưng trọng.
- Dịch Túc sẽ nhận thua ư?
- Không là đối thủ, còn thân bị trọng thương, đã là nỏ mạnh hết đà, không nhận thua chẳng lẽ đánh tiếp!
Trong đám đông vây xem, rất nhiều người nghị luận xì xào, bầu không khí càng thêm phần căng thẳng.
- Ngươi tựa hồ một mực có điều bảo lưu, nếu có gì cố kỵ, thật ra không cần đâu, Cổ Nhạc ta đại biểu cho Ngự Thiên Cung vẫn sẽ đứng sau lưng tiểu huynh đệ ngươi, cứ việc buông tay đánh một trận!
Đột nhiên, một giọng nói truyền vào tai Tô Dật.
Đây là thanh âm Cổ Nhạc lão nhân, Tô Dật theo tiếng nhìn lại, hướng về phía trận hình Ngự Thiên Cung, từ xa xa có thể thấy được Cổ Nhạc cung chủ.
Bốn mắt nhìn nhau, Cổ Nhạc lão nhân khẽ gật đầu.
Tô Dật một mực bó tay bó chân, chưa thực sự buông tay ra đánh, điều này không thoát khỏi mắt Cổ Nhạc lão nhân, trong lòng phỏng đoán hẳn là Tô Dật có gì đó cố kỵ mới phải thu liễm ẩn giấu trên Thánh Vũ đại hội.
Chẳng qua, thần sắc Cổ Nhạc lão nhân vẫn rất ngưng trọng, dù lúc này Dịch Túc có buông tay đánh một trận, chênh lệch giữa Nguyên Linh kỳ cửu trọng đỉnh phong và Nguyên Chân kỳ tứ trọng đỉnh phong vẫn thực sự không khác gì hồng câu cự đại. Hơn nữa Nạp Lan Như Ngọc còn không phải vũ giả tầm thường mà là Thánh Sơn Thánh Tử, chênh lệch lại càng lớn, Dịch Túc làm sao đương cự được. Đừng nói Trung Châu, dù là bất cứ thiên kiêu chi tử nào trên sáu lục ba châu một biển cũng khó mà chống đỡ được!
- Dịch Túc vẫn có thể tái chiến ư?!
Thấy ánh mắt Tô Dật nhìn lại, đám người Quan Lan phó cung chủ trong Ngự Thiên Cung đều khẩn trương siết chặt nắm tay, khoan nói bọn họ với Thánh Sơn vốn là quan hệ cạnh tranh, vô luận từ phương diện nào, bọn họ cũng hy vọng người bị thua là Nạp Lan Như Ngọc chứ không phải Tô Dật.
Thần tình Tây Vô Tình cũng rất ngưng trọng, hắn tự nhiên biết rõ thẳng đến lúc này Tô Dật vẫn luôn bó tay bó chân, cố gắng che đậy thân phận.
Tô Dật cố kỵ, Tây Vô Tình biết chút ít, song không phải quá rõ ràng, chỉ biết Tô Dật từng tiến vào trong Thần Kiếm Môn, sau đó tựa hồ xảy ra chuyện gì nên mới ly khai Thần Kiếm Môn, có lẽ bởi Thần Kiếm Môn tại trường mới khiến Tô Dật cố kỵ.
- Xem ra ngươi định nhận thua đầu hàng, vậy không bằng dập đầu lạy ta ba cái, ta mang ngươi lên Thánh Sơn, sau này làm tùy tùng bên cạnh ta, giả lấy ngày giờ, bằng thiên tư của ngươi hẳn sẽ có chút tên tuổi trên Trung Châu!
Nạp Lan Như Ngọc nhìn Tô Dật, thanh âm lạnh lùng truyền ra.
Hắn cũng cảm thấy dị thường, tên Dịch Túc trước mắt này tựa hồ vẫn luôn có chút bó tay bó chân, chưa thực sự buông tay ra quyết chiến, chính nguyên nhân đó khiến trong lòng không khỏi có phần ngạc nhiên, âm thầm quan sát biến hóa, không dám có nửa điểm sơ suất.
- Hô!
Ánh mắt Tô Dật thu hồi từ trận hình Ngự Thiên Cung nơi xa, hít sâu một hơi, trong mắt chớp động xích quang, sau đó nhìn về phía trận hình Thần Kiếm Môn.
- Ồ, Dịch Túc đang làm gì!
Đột nhiên, dưới ánh nhìn của vô số người, Tô Dật bất chợt quỳ một chân xuống đất, hướng đạo thân ảnh nhỏ gầy như đứa trẻ, vẻ mặt lại già nua trong trận hình Thần Kiếm Môn thi lễ một cái.
- Hắn đang làm gì, đó hình như là hướng Thần Kiếm Môn!
- Ồ, Dịch Túc có vẻ đang hành lễ, hình như là đối với người Thần Kiếm Môn!
- Chuyện gì vậy?!
-......
Chớp mắt đó, toàn trường xao động, ai nấy đều ngạc nhiên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng Tô Dật hành lễ, rơi vào trong trận hình Thần Kiếm Môn.
Trong Thần Kiếm Môn, một loạt người nhất tề biến sắc, thầm tự kinh ngạc trong lòng, bọn họ đều có thể cảm giác được, lúc này Bá Vương tông Dịch Túc kia chính đang hành lễ với người nào đó trong Thần Kiếm Môn.
Tô Cuồng Ca trưởng lão ngồi thẳng ở đó, hai tay nắm chặt tay vịn ghế dựa, gân xanh gồ lên nơi mu bàn tay, ánh mắt hơi khép, trong mắt có ánh sáng chớp động như là thần quang, nếp nhăn trên mặt khẽ nhuyễn động, cả người bất chợt run rẩy.
Giờ này khắc này, Tô Cuồng Ca trưởng lão cảm giác được được rõ ràng, người kia đang hành lễ với mình.
- Gia hỏa đó hình như... đang hành lễ về phía Thần Kiếm Môn chúng ta!
Trong góc đám đông, nơi đệ tử tuổi trẻ Thần Kiếm Môn hội tụ, chứng kiến thanh niên hung hãn kia đang hướng về phía Thần Kiếm Môn hành lễ, trong mắt đám Tư Đồ Mục Dương, Lưu Vân Xuyên, Cung Thất, Kiếm Thập Nhất, Anh Thiển Thiển đều hiện đầy vẻ nghi hoặc và kinh ngạc.
Trong trận hình Ngự Thiên Cung, Thánh Sơn, ngũ tông tam môn, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, ai nấy cũng đều không giấu được ngạc nhiên.
Sau khi thi lễ xong, Tô Dật đứng dậy, ánh mắt quay sang nhìn thẳng Nạp Lan Như Ngọc đang lơ lửng giữa trời, khóe miệng nhếch lên vẻ cười nhạt, mang theo vết máu còn ướt át, bộ dạng càng thêm mấy phần hung hãn.
- Hắn còn muốn quyết chiến!
- Dịch Túc căn bản không có ý đầu hàng!
Toàn trường bất chợt căng thẳng, bầu không khí chìm trong an tĩnh, ngưng trọng, như là núi lửa trước thời điểm phun trào.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên thân thanh niên hung hãn kia.
Vạn chúng chăm chăm nhìn, vô số ánh mắt trút xuống, Tô Dật đưa tay chà sát mặt, sau đó, thân mình chuyển động, từ trong cơ thể truyền ra tiếng xương cốt ma sát “ken két.
- Muốn buông tay đánh một trận ư?!
Trong trận hình Ngự Thiên Cung, ánh mắt Tây Vô Tình đột nhiên sáng rực lên.
Tây Vô Tình rõ ràng, Tô Dật muốn hiển lộ thân phận thật, hắn muốn toàn lực đánh một trận!