← Quay lại trang sách

Chương 834

Tiểu tử này ở Man thành, tên là Tô Dật, vốn là đệ tử Thánh Sơn, đáng ra nên theo ta tới Thánh Sơn, nhưng trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý, tưởng là đã chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn sống, về sau nghe nói tiến vào Thần Kiếm Môn, lúc ta đi tra thì đã không có tin tức, về sau khi xuất hiện thì chính là lúc Thánh Nữ Liễu Nhược Hi trở về Man thành, đến sau lần nữa mất đi tin tức, không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Trong lòng thấp thỏm khiếp sợ, nhưng Vương Toàn Đức cũng không dám dấu Băng Phủ, chỉ là lúc nói tới chuyện ngoài ý thì hơi lược qua.

- Man thành, Tô Dật.

Nghe vậy, ánh mắt Băng Phủ khẽ động, tựa hồ như đã nghe qua ở đâu.

- Tô Dật, lẽ nào chính là tên Tô Dật ở Man thành trước đây từng có hôn ước cùng Thánh Nữ Liễu Nhược Hi?

Có cường giả Thánh Sơn mở miệng, mắt sáng sáng rực, việc này người trong Thánh Sơn biết rất ít, nhưng cao tầng Thánh Sơn lại có rất nhiều người từng nghe qua.

- Nói như vậy, tên Tô Dật này cũng tính là đệ tử Thánh Sơn chúng ta.

Băng Phủ ngước mắt nhìn lên, thần sắc có phần phức tạp.

Toàn trường náo động, trong tiếng nghị luận xôn xao, tâm tình của Nạp Lan Như Ngọc cũng không khỏi kích động.

Nhìn thiếu niên cao gầy trước mắt, sâu trong nội tâm Nạp Lan Như Ngọc chấn động khó mà bình tĩnh được.

Với tu vi Nguyên Linh kỳ cửu trọng đỉnh phong của Tô Dật, chiến lực không ngờ lại kinh người đến vậy, điều này càng khiến Nạp Lan Như Ngọc khó mà chấp nhận.

Hắn tu vi Nguyên Chân kỳ tứ trọng đỉnh phong, thế mà dốc hết toàn lực vẫn không làm gì được đối phương.

Đối với Nạp Lan Như Ngọc mà nói, đây đã là thất bại trước nay chưa từng có, thậm chí là sỉ nhục.

Hiện tại, thiếu niên này rõ ràng mới chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, trong khi Nạp Lan Như Ngọc dù niên kỷ tuy không lớn, lại cũng chỉ đã hai mươi mốt.

Nạp Lan Như Ngọc rõ ràng, nếu như là mình của bốn, năm năm trước đụng đầu với thiếu niên này, kết quả sợ rằng người bại là mình.

Kẻ đáng sợ như vậy, Nạp Lan Như Ngọc sao có thể không chấn kinh.

Giả lấy ngày giờ, thiếu niên sẽ trưởng thành đến bước nào, Nạp Lan Như Ngọc không dám tưởng tượng.

Điều này khiến cho kẻ từ nhỏ vốn đã tâm cao khí ngạo như Nạp Lan Như Ngọc không khỏi khó chịu!

Trên cự thạch, Tô Dật mắt nhìn Nạp Lan Như Ngọc, đôi mắt sáng thâm thúy dưới đôi mày kiếm bắt đầu tuôn động xích quang, khí chất ngạo tà triển lộ, hấp dẫn vô số ánh mắt bốn phía.

- Hô!

Thu hồi thuật dịch dung, khôi phục bản tướng, Tô Dật vươn mình vặn eo, xương khớp toàn thân kêu vang, cả người toát ra phong thái hết sức ung dung.

- Tiểu sư thúc gắng lên, đánh bại tên kia!

Trong đám đông, có giọng nói xen lẫn nguyên khí truyền ra.

Tô Dật nghe được thanh âm quen thuộc kia, quay đầu nhìn lại, trong đám người không ít thân quen đang mỉm cười với hắn.

- Gia hỏa này liệu có thể chiến một trận với Nạp Lan Như Ngọc không?!

Ánh mắt đám người Lưu Vân Xuyên, Kiếm Thập Nhất, Âu Lạc, Cung Thất đều lộ rõ căng thẳng, vẻ mặt rất khẩn trương.

Ánh mắt Tô Dật lần nữa rơi ở trên thân Nạp Lan Như Ngọc, khẽ cười nhạt, sát ý trong mắt không chút che giấu, nói:

- Thánh Sơn, sớm muộn rồi ta sẽ tới, nhưng không phải đi chung với ngươi, mà là đạp ra một con đường máu để tới!

- Không dám lấy chân diện mục gặp người, dấu đầu lòi đuôi, lẽ nào đây chính là ngươi chỗ dựa thực sự của ngươi, mạnh miệng vậy không sợ gió quất đầu lưỡi à?!

Nạp Lan Như Ngọc nói, ánh mắt bức nhân, tỏa ra quang mang khiếp người.

- Hơi chút che giấu mà thôi, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Tô Dật là ta!

Thanh âm kèm theo nguyên khí truyền ra từ miệng Tô Dật, âm ba quanh quẩn bốn phía, hào khí xung thiên.

Dù sao cũng đã bạo lộ thân phận, Tô Dật không cần che lấp nữa, huyết dịch trong người sôi trào, hào khí ngút trời dâng cao, trong mắt tuôn động chiến ý.

- Tô Dật, thì ra đây mới là tên thật của hắn!

Thanh âm truyền khắp quần sơn, thì ra tên của thiếu niên hung hãn này là Tô Dật!

- Vô luận ngươi là ai, đều phải kết thúc ở đây!

Tiếng nói lạnh lùng vang lên, lấy Nạp Lan Như Ngọc làm trung tâm, quang mang quanh thân càng lúc càng chói lóa mắt, câu động năng lượng thiên địa, không gian bốn phía kích đãng gợn sóng phập phồng bất định, đất trời quanh cự thạch đều rung động theo!

- Xuy!

Nháy mắt, thân ảnh Nạp Lan Như Ngọc cứ thế hòa vào trong khí tức thần thánh chói mắt kia.

Tiếp sau đó, khi thân ảnh lần nữa xuất hiện thì đã đến trước mặt Tô Dật, tốc độ nhanh đến mức khiến cho không khí trước người Tô Dật đột nhiên nổ tung, khuôn mặt tràn đầy sát ý cấp tốc khuếch trương, một đạo thủ ấn thế như lôi đình, mang theo thần quang mịt mờ lướt thẳng tới mi tâm Tô Dật.

Lần ra tay này của Nạp Lan Như Ngọc thiếu vài phần thanh thế gió nổi mây vần như vừa nãy, song cũng đã dốc hết toàn lực, khí tức Nguyên Chân kỳ tứ trọng tuôn ra không chút bảo lưu, một kích ngoan lạt mà lăng lệ.

- Hưu!

Thủ ấn xuyên thủng mi tâm Tô Dật, quang mang phô triển ra, không gian bốn phía chập chờn gợn sóng.

- Là tàn ảnh!

Lúc này, tất cả cường giả tại trường đều dõi mắt nhìn chăm chú lên cự thạch.

Lấy nhãn lực của bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra được, trong thoáng chốc điện quang hỏa thạch vừa rồi, tốc độ Nạp Lan Như Ngọc nhanh đến cực điểm, song Tô Dật cũng không kém, trực tiếp thoát đi chỉ để lại một đạo tàn ảnh.

- Hừ!

Nạp Lan Như Ngọc chưa từng xem thường thiếu niên trước mắt, lực lượng linh hồn đã cảm ứng được, lúc thủ ấn bạo lướt xuyên qua mi tâm Tô Dật thì đã đánh vào khoảng không, nháy mắt thủ ấn biến ảo, hai cánh nguyên khí sau lưng vỗ động, một quyền bạo oanh về hướng mạn sườn.

Phía trước thủ ấn tuôn động khí tức thần thánh, chấn ra gợn sóng không gian, thân ảnh Tô Dật yên ắng hiển lộ trong đó.

Ở trong mắt Tô Dật, thủ ấn nhanh chóng khuếch trương, thời khắc quyền đầu đấm tới, Tô Dật lại có vẻ sớm đã chuẩn bị sẵn, tay vung lên, khuôn mặt bất chợt vặn vẹo dữ tợn, gân xanh gồ lên, tay phải tung ra một quyền đón đánh.

Sát na, lực lượng nguyên khí đáng sợ phun trào như núi lửa, nổ tung trước nắm tay Tô Dật, xích quang lộng lẫy, có tiếng phong lôi leng keng vang động, giống như sấm rền, thế như Bá Vương giác tỉnh, Hoàng giả giá lâm, uy áp cự đại truyền ra.

Đây là Hỗn Nguyên Chí Tôn Công Bá Vương quyền, nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải cuộn trào phát động.

- Oanh...

Hai quyền đụng nhau, lập tức có tiếng năng lượng trầm vang vọng ra.

- Phốc phốc...

Miệng Tô Dật thổ huyết, thân thể lảo đảo lùi ra, phải mất tận hơn mười bước mới đứng vững được.

Nạp Lan Như Ngọc chỉ lui ra sau hai bước, nhưng thần sắc càng khó coi, vừa ổn định thân hình lập tức lần nữa xông đến, hai cánh nguyên khí sau lưng mang theo phong bạo, quanh thân bao phủ ánh sáng chói mắt, lao nhanh đến như một tia chớp!