Chương 836
Quét nhìn bốn phía, đột nhiên hai mắt Tô Dật khép hờ, cùng lúc đó, đao trong tay thu liễm không thấy đâu, một thanh bảo kiếm màu đen xuất hiện trong tay.
Kiếm này chính là thứ Tô Dật đoạt được không lâu sau khi đánh chết Mạch Bách Minh.
Trong trận hình Thánh Sơn, rất nhiều ánh mắt nhận ra kiếm trong tay Tô Dật kiếm, không ít người khóe mắt giật động, thần sắc rất khó coi.
Thiên tư Mạch Bách Minh mặc dù không bằng được Sở Trường Hoan, nhưng tuyệt đối cũng là hạng bất phàm, lại bị Tô Dật đánh chết, đây là tổn thất cực lớn với Thánh Sơn, khiến bọn họ lòng đau như cắt.
- Tên Tô Dật kia đang làm gì?
Nhìn động tác Tô Dật, ngay trong lúc quyết đấu lại khép hờ hai mắt, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
- Ồ!
Trong Thần Kiếm Môn, đám người Tô Cuồng Ca trưởng lão lại rõ ràng, lúc này Tô Dật chuẩn bị tung kiếm, chỉ là không biết có thể phá vỡ được Thánh Vương Giới Vực của Nạp Lan Như Ngọc hay không.
- Kiếm ý sơ tượng, không ngờ Tô Dật cũng có được tham ngộ kiếm đạo như thế.
Cổ Nhạc lão nhân thì thào, từ trên thân Tô Dật hắn tựa hồ cảm nhận được một loại kiếm ý.
- Kiếm ý, gia hỏa Tô Dật này chỉ là Nguyên Linh kỳ, thật không thể tưởng tượng!
Nghe vậy, ánh mắt đám người Ngự Thiên Cung Quan Lan phó cung chủ, Diễm Lô phó cung chủ, Vân Đỉnh phó cung chủ đều thoáng run lên.
Kiếm ý, đó là cảnh giới kiếm giả mơ ước có được, bình thường mà nói trong kiếm khách Nguyên Hoàng cảnh, nếu có thể tìm tham ngộ ra kiếm ý của riêng mình, người đó tuyệt đối là thiên tài, thế mà Tô Dật chỉ mới Nguyên Linh kỳ mà thôi.
Song chẳng mấy chốc đám người Quan Lan phó cung chủ đã bình tĩnh lại.
Từ hết thảy những gì Tô Dật triển lộ ra lúc này, tham ngộ ra kiếm ý có vẻ cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Nạp Lan Như Ngọc cũng đang nhìn Tô Dật, tựa hồ cảm giác được điều gì, một người một kiếm lẳng lặng đứng đó, lộ ra một loại khí tràng vô hình, khiến cho Thánh Vương Giới Vực của hắn đều bị ảnh hưởng.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, tròng mắt Tô Dật khép hờ, bảo kiếm đen trong tay ẩn ước vang dậy tiếng phong lôi leng keng, một cỗ khí tức bén nhọn như ẩn như hiện tuôn ra.
- Xuy xuy...
Chớp mắt sau đó, Tô Dật đột nhiên mở choàng mắt, hai luồng sáng như hai đạo kiếm quang lướt ra từ sâu trong mắt, từ trong cơ thể tán phát ra một chỗ uy áp siêu phàm thoát tục.
Tô Dật ra tay, kiếm vung lên, ánh sáng chói mắt, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, hung hăng chém về phía Nạp Lan Như Ngọc.
- Xì xì xì...
Kiếm quang lộng lẫy, tiếng rít gào đinh tai nhức óc.
Kình phong cuồng bạo và kiếm quang lăng lệ đồng thời bắn ra, hư không chấn động, cả khối cự thạch đều bị ảnh hưởng.
Kiếm quang bén nhọn trảm phá vân sóng không gian, phá vỡ quang mang thần thánh, trực tiếp lan đến trước người Nạp Lan Như Ngọc.
Nạp Lan Như Ngọc âm thầm biến sắc, thủ ấn ngưng kết, khí tức thần thánh quanh thân ba động như sóng triều, sát ý đáng sợ không ngừng cuốn thốc ra, lúc này mới cản được kiếm quang.
- Phốc...
Thân mình Tô Dật lui ra từ trong Thánh Vương Giới Vực, miệng tràn ra tiên huyết đỏ thẫm.
- Không ổn, Tô Dật không đánh lại!
Có cường giả tại trường kinh hô, vừa rồi hẳn là bài tẩy của Tô Dật, song vẫn không phá vỡ được Thánh Vương Giới Vực của Nạp Lan Như Ngọc, xem ra là đánh không lại.
- Nạp Lan Như Ngọc quá mạnh, tu vi cảnh giới Tô Dật thua kém quá nhiều, bằng không chắc đã phá vỡ được Thánh Vương Giới Vực!
Trong đám đông, Kiếm Thập Nhất nhỏ giọng, ánh mắt nhảy động.
Hắn rõ ràng uy thế một kiếm kia của Tô Dật, nếu tu vi cảnh giới Tô Dật mạnh hơn một chút, không chừng đã phá vỡ được Thánh Vương Giới Vực của Nạp Lan Như Ngọc.
- Thánh Vũ Giới Vực không tầm thường, bị nhốt càng lâu thì càng khó phá vỡ!
Ánh mắt đám người Cổ Nhạc lão nhân, Quan Lan phó cung chủ thoáng phần ngưng trọng, Thánh Vương Giới Vực là thủ đoạn sát chiêu của Thánh Sơn, muốn phá vỡ không phải chuyện dễ dàng.
- Ta nói rồi, vô dụng thôi, mặc ngươi thi triển một thân sở học cũng không làm được gì đâu. Đom đóm há có thể tranh sáng với vầng trăng!
Nạp Lan Như Ngọc cười nhạt, trong lòng lại không khỏi thất kinh, một kiếm vừa rồi quá cường thế, sát ý thao thiên, thiếu chút nữa đã phá vỡ Thánh Vương Giới Vực của hắn. May mà cuối cùng vẫn kém chút, lúc này tiểu tử kia đã là nỏ mạnh hết đà, xem ra khó mà đương đầu với hắn được nữa.
Nhưng điều càng khiến Nạp Lan Như Ngọc kinh ngạc chính là, người bình thường bị vây trong Thánh Vương Giới Vực của hắn, chỉ bằng sát ý trong Thánh Vương Giới Vực đã đủ để phá hủy linh hồn, chí ít cũng ảnh hưởng đến linh hồn.
Song hiện tại Tô Dật ở trong Thánh Vương Giới Vực mà tựa hồ linh hồn không hề bị chút ảnh hưởng nào.
Thậm chí Nạp Lan Như Ngọc có thể cảm giác được, sát ý trong Thánh Vương Giới Vực căn bản không có chút tác dụng nào với người trước mặt, ngược lại còn bị người đó ảnh hưởng.
- Thật ư? E là chưa hẳn!
Tô Dật đáp lại, giơ tay lau chùi vết máu nơi khóe miệng, kiếm trong tay yên ắng thu lại, trong tay ngưng tụ từng đạo thủ ấn.
- Phần phật...
Tùy theo thủ ấn ngưng kết, từ trong cơ thể Tô Dật, nguyên khí cuồn cuộn bắt đầu tuôn động, quang mang màu đỏ phát tán quanh thân, giữa trời như có hỏa diễm đỏ chói từ từ thăng lên.
- Ong ong!
Khắc này, trên hư không có hào quang lộng lẫy tràn ra, tiếng rền vang vọng khắp một góc trời.
Dị tượng xuất hiện, như thần linh xuất thế, khí tức cổ xưa tuôn ra cuộn trào mãnh liệt, như đến từ viễn cổ.
- Ngao ô...
Trong quần sơn, tiếng thú hống vang lên không ngớt.
Sâu trong mắt Nạp Lan Như Ngọc có ánh sáng nhảy động, quang mang thần thánh bốn phía cuộn lên sóng cả, không ngừng ba động.
- Chuyện gì vậy!
Động tĩnh quá lớn khiến toàn trường tức thì đại biến, dị tượng thực sự quá hãi người!
- Tô Dật còn có bài tẩy chưa lật...
Hết thảy ánh mắt đồng loạt rơi trên thân Tô Dật.
Rất rõ ràng giờ phút này nơi khởi nguồn của mọi động tĩnh chính là tới từ thiếu niên hung hãn kia.
Ngay dưới mắt bao người, từ quanh thân Tô Dật tuôn ra xích quang ngút trời, bao phủ tất cả.
- Cô!
Rất nhanh, một tiếng rít vang động núi sông phát ra từ sâu trong hư không.
Một đạo hư ảnh thần cầm khổng lồ sáng chói phù hiện quanh thân Tô Dật.
Khoảng khắc đó, trong mắt Nạp Lan Như Ngọc chớp động vẻ sợ hãi.
Hư ảnh thần cầm sáng ngời dần dần phù hiện, càng lúc càng rõ ràng.
Xích quang vô tận bạo phát, hỏa diễm đỏ rực bao phủ bốn phía hư không.
- Ù ù...
Trên cự thạch, vòm trời rậm rạp ánh sáng, quang mang vạn trượng, tiếng sấm vang chớp giật leng keng không dứt.
Một hư ảnh thần cầm khổng lồ giống như phượng hoàng gương cánh hiện ra trên cự thạch, hư không bốn phía tràn ngập xích hỏa, con ngươi màu đỏ như ẩn chứa hai mảnh biển lửa, như hai vầng mặt trời bễ nghễ thế gian.
Trên thân hư ảnh thần cầm, khí tức kinh người chí cực, giống như Hoàng Điểu thời Thái Cổ giá lâm!