Chương 839
Tiểu tử này, ẩn giấu thật sâu a!
Ánh mắt Tây Vô Tình khẽ chớp động, trong lòng nhiệt huyết sôi trào, thì ra tiểu tử kia ẩn giấu sâu đến vậy, thảo nào có lòng tin lấy được ngôi vị quán quân Thánh Vũ đại hội.
- Ngươi rất mạnh, quả thực rất mạnh, nhưng còn chưa đủ!
Trên cự thạch, quang mang lộng lẫy ngất trời, thân ảnh mông lung to lớn của Nạp Lan Như Ngọc lộ ra, khí tức thần thánh bao la như biển, một đạo thủ ấn lướt đi như lôi đình, tưởng như muốn xuyên thủng hư không, nhắm thẳng vào Tô Dật.
Nạp Lan Như Ngọc đã triệt để động dùng toàn lực, hắn muốn trực tiếp đánh chết Tô Dật, chỉ như vậy mới có thể cởi bỏ chướng ngại trong lòng.
Một tên tiểu tử không mấy tiếng tăm, niên kỷ còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, lại đã vươn đến trình độ như vậy, điều này khiến Nạp Lan Như Ngọc không khỏi hoài nghi về thiên tư vô địch trước nay của bản thân.
Nếu tiểu tử này không chết, sợ rằng ngày sau sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất trên đường tu hành của hắn.
Thế nên, vô luận vì mặt mũi Thánh Sơn hay vì bản thân, hôm nay tiểu tử này đều phải chết trong tay hắn.
Nạp Lan Như Ngọc dốc hết toàn lực, liên miên không dứt, giơ tay nhấc chân thế như thần linh tung hoành, cuốn theo gió nổi mây vần.
- Cô!
Hư ảnh Đế Tước rít gào, Tô Dật như hóa thân thành Đế Tước chân chính, hỏa diễm đỏ rực bốc lên, đốt cháy hư không, bốn phía có hư ảnh đại thú vờn quanh, có sao trời xoay tròn, phóng xuất ra yêu uy ngút trời, không ngừng va chạm giao kích cùng Nạp Lan Như Ngọc.
Hai cánh sau lưng Nạp Lan Như Ngọc giang rộng, quang mang huyễn lệ, linh vũ mở ra, thần thánh mà lăng lệ, sau đó hóa thành vô cùng vô tận kiếm ảnh, quét ngang hư không, kiếm khí xung thiên bao trùm lấy Tô Dật.
Hư ảnh Đế Tước bị kiếm khí bủa vây, vỗ cánh không ngừng biến hóa phương vị.
Ác diễm đỏ rực đốt cháy kiếm ảnh, hai cánh tuôn ra bão táp, chấn vỡ kiếm quang.
Giờ này khắc này, Tô Dật như hóa thành Đế Tước trọng hiện thế gian, có được tốc độ và uy áp đáng sợ, tung hoành tứ phương không gì ngăn cản được.
- Hừ!
Hư ảnh mông lung của Nạp Lan Như Ngọc thừa thế mà vào, lông cánh khuếch trương sau lưng như liền một chuỗi kiếm quang cắt vỡ hư không, chém ngang về phía Tô Dật, thả ra khí tức đáng sợ, khiến hư không rung động.
Hư ảnh Đế Tước thò trảo ra, vô cùng sắc bén, xích quang tuôn trào ngăn cản kiếm quang.
Trảo ấn bóp nát kiếm quang, nhưng kiếm quang còn sót lại cũng chém nát trảo ấn đỏ rực, mưa ánh sáng bung ra, kình phong cuốn thốc một góc trời.
- Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà!
Hư ảnh mông lung của Nạp Lan Như Ngọc sáp lại gần, khí tức thần thánh bạo phát, dâng trào như thủy triều, muốn nghiền ép Tô Dật.
Hư ảnh Đế Tước quanh thân Tô Dật chấn cánh mà động, sóng triều xích quang ngăn đỡ hết thảy.
- Ù ù!
Giao kích không ngừng, đâu đâu đều có dị tượng, đáng sợ vô cùng.
- Nạp Lan Như Ngọc tất thắng!
- Tô Dật gắng lên!
- Tô Dật gắng lên!
Trong quần sơn, vô số người vây xem vung tay gào thét trợ uy.
Từng tia ánh mắt đã triệt để bị cuộc tỷ thí giữa hai thanh niên nhân làm cho kinh hãi.
Mà trong đó, tiếng reo hò cổ vũ Tô Dật dần dần có xu thế áp đảo tiếng cổ vũ Nạp Lan Như Ngọc.
Dù sao, một tên không mấy nổi danh như Tô Dật càng gần gũi hơn với số đông tại trường.
Tô Dật đại biểu cho vô số đệ tử sơn môn nhỏ yếu và tán tu.
Lúc này hắn đang đại biểu cho bọn họ quyết đấu với Thánh Sơn Thánh Tử!
- Tô Dật, nhất định phải gắng gượng!
Trong trận hình Thần Kiếm Môn, trên trán đám trưởng lão cường giả đều toát ra mồ hôi to như hạt đậu, mắt đăm đăm nhìn lên quyết đấu trên cự thạch, tưởng như còn căng thẳng hơn chính bọn hắn tham dự trong đó.
Bạch Mính Sơn trưởng lão ánh mắt âm trầm, vốn tưởng rằng tiểu tử kia đã tan tành mây khói, trong Thần Kiếm Môn không còn ai có thể ngăn cản đệ tử hắn quật khởi, ai ngờ tiểu tử này vẫn còn sống, còn đáng sợ tới như vậy, điều này khiến hắn sao có thể an tâm.
- Tô Dật, gắng lên!
Trong một góc hẻo lánh, đám tài tuấn Thần Kiếm Môn Lưu Vân Xuyên, Âu Lạc đều âm thầm siết chặt nắm tay, nội tâm căng thẳng, hô hấp đều dồn dập vài phần.
- Xoẹt...
Nạp Lan Như Ngọc lần nữa cường thế xung kích, một đạo thủ ấn phủ xuống nửa góc trời, uy thế tuyệt luân, sát ý cuồn cuộn.
Tô Dật phải dốc hết toàn lực mới thoát khỏi một kích này.
Đột nhiên, Tô Dật giật lui, đối phương quá nhanh, một đạo trảo ấn kèm theo khí tức thần thánh xuất hiện trên cao không, lao thẳng xuống, uy áp đáng sợ trấn áp hết thảy.
Chênh lệch tu vi khiến Tô Dật bị thua thiệt không nhẹ.
Ưu thế mà Thiên Nguyên Yêu Hồn trong đầu và hư ảnh Đế Tước mang tới cũng không cách nào hoàn toàn bù đắp được chênh lệch tu vi.
Chấn cánh toàn lực nghênh tiếp, Tô Dật không còn lựa chọn nào khác, cuốn theo xích quang ngút trời lao tới đón đánh.
- Ầm ầm!
Va chạm khiến hư không trên đầu cự thạch như muốn nổ tung, tầng tầng gợn sóng không gian chấn động, quang mang nguyên khí sáng chói bùng lên khắp bốn phía cự thạch.
Mưa ánh sáng vô tận tràn ra, như pháo bông khuếch tán bốn phía, đi qua nơi đâu, mặt đất nơi đó liên tiếp rạn nứt, cảnh tượng cực kỳ kinh người!
Mộ Dao, Thiểu Ti Quân, Thần Nhan Hoan, Viêm Lân, Hư Trần cũng bị chấn lui ra sau, trong cát đá tung bay, hoảng hốt tránh né dư ba kình phong cuốn tới.
- Phốc phốc...
- Ầm!
Có huyết vũ phun trào, khi kình phong tiêu tán, một đạo thân ảnh thổ huyết ngã xuống trên cự thạch, kèm theo đó là ác diễm đỏ rực vung vẫy.
- Ta nói rồi, Thánh Sơn là tồn tại ngươi không thể vượt qua!
Thân ảnh mông lung khổng lồ của Nạp Lan Như Ngọc phù hiện, một cước to lớn như cột chống trời trực tiếp giẫm đạp xuống chỗ Tô Dật.
Vô số ánh mắt run rẩy, lúc này nếu Tô Dật bị đạp trúng, sợ rằng hung nhiều cát ít.
- Xoẹt...
Trên cự thạch, một đạo thân ảnh bạo lướt nhanh như tia chớp.
- Ù ù...
Bàn chân to lớn đạp xuống, toàn bộ cự thạch đều rung động, khí tức đáng sợ xung kích tứ phương, khiến Tô Dật vừa mới hiểm hiểm thoát thân lảo đảo giật lui, miệng lần nữa thổ huyết.
Ổn định thế lui, Tô Dật ngước mắt nhìn lên, trên thân khí tức uể oải, sắc mặt trắng bệch, da thịt tán phát quang huy đỏ chói như ẩn như hiện, song giờ đã ảm đạm đi nhiều, không ít chỗ xuất hiện vết nứt, máu tuôn như suối.
- Tô Dật thất bại!
Có người thất thanh kêu lên.
Cuối cùng Tô Dật vẫn thất bại, không cách nào đối kháng với Nạp Lan Như Ngọc tu vi đã đạt tới Nguyên Chân kỳ ngũ trọng.
Tiếng hò hét cổ vũ Tô Dật đột nhiên im bặt, chỉ có tiếng hô cổ vũ Nạp Lan Như Ngọc là vang tận mây xanh.
- Vậy mới phải chứ!
Trong trận hình Thánh Sơn, không ít cường giả trưởng lão nắm tay siết chặt, kích động không thôi, cuối cùng Nạp Lan Như Ngọc đã thắng, Tô Dật kia đã thực sự thất bại.
Giữa quảng trường, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm lên Tô Dật.
Bọn họ đang đợi, hy vọng Tô Dật sẽ xuất hiện kỳ tích, sẽ còn có bài tẩy chưa lật.