← Quay lại trang sách

Chương 840

Thân ảnh mông lung khổng lồ đứng sừng sững trên cự thạch, Nạp Lan Như Ngọc quét mắt nhìn toàn trường, nghe bốn phía chỉ còn lại tiếng reo hò cho mình, con ngươi sáng lên, mái tóc dài xanh nhạt phất phới, tràn ngập thần quang, niềm vui chiến thắng dâng trào. Kẻ trước mắt đã bại, bại ở trong tay hắn.

Cúi mắt nhìn Tô Dật, Nạp Lan Như Ngọc cười nhạt, không nói tiếng nào, bàn chân to lớn giẫm xuống, năng lượng ba động vô hình xung kích dọc theo mặt cự thạch.

Nếu không phải xung quanh đã được cường giả các thế lực bố trí qua, sợ rằng cự thạch đã hóa thành phấn vụn.

Sắc mặt Tô Dật ngưng trọng đến cực trí, lực lượng vô hình kia đánh thẳng tới, căn bản không cách nào chống đỡ, Phù Diêu Bách Biến bộ cấp tốc ngưng tụ hai cánh nguyên khí sau lưng, thân hình nhảy vọt lên khoảng không phía sau.

- Phốc...

Nhưng lực lượng vô hình đáng sợ kia vẫn xung kích tới, khí huyết Tô Dật cuộn trào, nhịn không được lần nữa phun ra một búng máu.

- Hừ!

Có tiếng hừ lạnh vang đến, từ trên hư không, một đạo thủ ấn cự đại tựa hồ sớm đã chuẩn bị sẵn trực tiếp bao trùm xuống, phủ trọn khối cự thạch

Tô Dật nhận ra, nhưng lúc này căn bản khó mà né tránh, chẳng mấy chốc vòng sáng nguyên khí đã trùm tới.

- Ầm!

Trong tiếng trầm vang, thân hình Tô Dật như đạn pháo, đập thẳng xuống mặt đất, cự thạch theo đó lay động.

Nguyên khí quang tráo quanh thân Tô Dật trực tiếp vỡ nát thành từng khúc, hai cánh do Phù Diêu Bách Biến bộ ngưng tụ sau lưng cũng bị chấn tan.

- Phốc phốc...

Một búng tiên huyết phun ra từ miệng Tô Dật, mái tóc rối bù, thân thân chi chít vết rạn, máu tươi xối xả.

- Hô...

Tùy theo thân ảnh Tô Dật lần nữa đập đất, toàn trường bất giác thinh lặng, vô số ánh mắt thấp thỏm dõi theo!

- Lão đại!

Tô Tiểu Soái đứng trên vai Tây Vô Tình, lúc này cố rướn người lên nhìn, ánh mắt không giấu được vẻ ngưng trọng.

Tô Dật rơi rụng, nguyên khí thừa lại trong cơ thể cấp tốc bạo tuôn, thân hình nhảy lùi ra sau.

- Ầm!

Nhưng đã không kịp nữa rồi, Nạp Lan Như Ngọc lại không lưu thủ, năm ngón uốn khúc, trực tiếp bao trùm xuống.

Đạo trảo ấn này vặn vẹo hư không, mang theo khí tức thần thánh cuồn cuộn trấn áp mà đến, trực tiếp vỗ Tô Dật xuống cự thạch.

- Phốc phốc..

Tô Dật vừa mới nhảy lên khỏi cự thạch, từng búng từng búng tiên huyết tràn ra từ trong miệng, cả người chi chít vết thương, máu tươi ướt đẫm, nhìn không khác gì huyết nhân.

- Không ổn!

Đám người Tư Đồ Mục Dương, Lưu Vân Xuyên, Âu Lạc, Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Kiếm Thập Nhất căng thẳng theo dõi, tâm tạng tưởng như ngừng đập.

- Tô Dật, chịu đựng a!

Toàn trường kinh hô, hít sâu một hơi khí lạnh vì lo cho Tô Dật.

Trong trận hình Thánh Sơn, đám trưởng lão cường giả triệt để thả lỏng, song lúc này không có bất kỳ người nào cảm thấy vui vẻ được.

Tên Tô Dật kia có thể đánh đến mức này với Nạp Lan Như Ngọc, ai cũng hiểu được, nếu ở cùng tu vi, ai thắng ai thua lập tức hiểu ngay.

Chỉ có Vương Toàn Đức, Khuông Quế Lan là trong mắt hiện vẻ chờ mong, hy vọng Nạp Lan Như Ngọc có thể trực tiếp đánh chết Tô Dật.

Thân thể to lớn của Nạp Lan Như Ngọc hơi cúi xuống, bàn tay khổng lồ áp tới, vặn vẹo hư không, đè Tô Dật trên cự thạch, ánh mắt sáng lên, thanh âm lạnh lùng truyền ra, nói:

- Ngươi đã thua, lúc này ngươi còn lấy được gì ra đánh với ta? Ta có thể cho ngươi một lần cơ hội, dập đầu ba cái, sau đó làm tùy tùng của ta, ta sẽ để ngươi nhận thua, một ngày nào đó, còn có cơ hội tung hoành tứ phương, bằng không liền hồn phi phách tán ngay bây giờ.

Đây là cơ hội sau cùng của ngươi!

Từng câu từng chữ vang tận mây xanh, cuồn cuộn tứ phương.

Đây là cao ngạo của Nạp Lan Như Ngọc, chiến đến thời khắc này, nếu hắn có thể thu phục Tô Dật làm tùy tùng, như vậy hết thảy thất lợi trước kia đều rửa sạch, Nạp Lan Như Ngọc hắn vẫn sẽ là tồn tại chói mắt nhất trên Thánh Vũ đại hội từ trước tới nay. Quán quân Thánh Vũ đại hội thu phục kẻ về nhì làm tùy tùng, đây là điều chưa từng có trên Thánh Vũ đại hội.

Nhưng nếu đối phương không theo, vậy chắc chắn sẽ bị đánh chết tại chỗ.

Tô Dật cường đại khiến trong lòng Nạp Lan Như Ngọc không khỏi kiêng kỵ, khoan nói Tô Dật mang đến nhục nhã cho hắn và Thánh Sơn, chỉ riêng nếu mất đi cơ hội lần này, Nạp Lan Như Ngọc ẩn ẩn có cảm giác, lần gặp mặt tiếp theo sợ rằng hắn sẽ không làm gì được tiểu tử này.

Hai mắt sáng quắc như hai vầng thái dương, Nạp Lan Như Ngọc im lặng đang đợi, trong mắt xen lẫn sát ý và chờ mong, khí tức thần thánh cuồn cuộn trấn áp xuống, nhìn Tô Dật như nhìn kiến hôi.

Tô Dật bị trấn áp, cả người không cách nào nhúc nhích, chỉ có huyết lưu không ngừng tràn ra, nhưng hai mắt vẫn ngước lên nhìn thân ảnh to lớn kia, xích quang trong mắt tuôn động.

- Tô Dật đã thua, hắn sẽ đầu hàng ư?

Vô số ánh mắt run rẩy, nín thở chờ đợi.

Tô Dật đại biểu cho đông đảo chúng sinh bên ngoài các môn phái lớn, nếu lúc này Tô Dật đầu hàng, trở thành tùy tùng, đó sẽ là một lần đả kích cực nặng đối với rất nhiều người, đặc biệt là người tuổi trẻ.

- Đã thua, không đầu hàng chỉ có chết!

Có người thở dài, bọn họ nhìn ra được giao thủ đến lúc này, Tô Dật đã thua.

Hiện tại, Tô Dật mà không đầu hàng, kết quả chỉ có chết, không còn lựa chọn nào khác, biết phải làm sao bây giờ?

- Nạp Lan Như Ngọc vô địch!

- Thánh Tử vô song, uy chấn tứ phương!

Tiếng hoan hô gào thét như thủy triều, rất nhiều người vung tay hoan hô, người bọn họ ủng hộ cuối cùng đã vô địch, là nhân vật không thể chiến thắng.

Trong Thần Kiếm Môn, Ngự Thiên Cung, ánh mắt ai nấy đều ngưng trọng, chau mày.

Trong mắt hai người Cổ Nhạc lão nhân, Tô Cuồng Ca có quang mang âm thầm chớp động. Bọn họ biết rõ Thánh Sơn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu Nạp Lan Như Ngọc có bất luận động thái gì, bọn họ liền lập tức ra tay ngăn cản, vô luận như thế nào, Tô Dật đều không thể có bất trắc.

- Hừ!

Băng Phủ cười nhạt, ngầm truyền âm cho mấy tên trưởng lão cường giả Thánh Sơn đi theo. Hắn tự biết sợ rằng người Ngự Thiên Cung sẽ nhúng tay, tất phải đề phòng Ngự Thiên Cung, thậm chí là cả Thần Kiếm Môn. Ngày sau tiểu tử kia trở thành tùy tùng cho Nạp Lan Như Ngọc, vậy liền phải triệt để lau đi ẩn họa này đối với Thánh Sơn.

Nhưng trong lòng Băng Phủ cũng không khỏi chờ mong, nếu Tô Dật nguyện ý trở thành tùy tùng cho Nạp Lan Như Ngọc, lần này xem như thu hoạch không cạn, đám đệ tử Sở Trường Hoan, Mạch Bách Minh bị tổn thất cũng được bù đắp.

- Tiểu sư thúc gắng chịu đựng a!

- Tô Dật, cố chịu đựng a!

Trong đám người, Tư Đồ Mục Dương, Lưu Vân Xuyên siết chặt nắm tay, miệng hét lớn.

Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Mộ Dao cũng không giấu được căng thẳng, lên tiếng.

- Ngươi chỉ có một lần cơ hội sau cùng này!

Nạp Lan Như Ngọc cúi nhìn Tô Dật, uy áp thần thánh tung trào, lấy một loại tư thế ngạo nghễ hết thảy, không thần phục liền giết, gằn từng chữ, nói:

- Ba... Hai...

- Làm tùy tùng cho ngươi, sợ rằng ngươi còn chưa đủ tư cách!

Tô Dật mở miệng, giọng nói ách lại, dưới sức ép từ cự lực vô hình kia, nguyên khí trong cơ thể cũng bị trở tắc.