Chương 865
Ùng ùng...
Mấy đạo thế công cùng lúc hướng tới Thánh Hỏa trưởng lão.
Trong đó đáng sợ nhất là kiếm khí và sát ý của Tô Dật, lực lượng ngất trời hóa thành kiếm khí vô tận, kèm theo sát ý khủng bố cuốn thốc tới, tựa như hồng thủy trút xuống, như thái dương phủ kín hư không, chém lên thủ ấn ác diễm, khiến trên mình nó trực tiếp lõm vào.
Khắc này, trong mắt Thánh Hỏa trưởng lão tuôn ra vẻ kinh hãi.
- Rầm rầm rầm!
Nhưng rất nhanh, thân hình Viêm Lân còn chưa tới gần đã bị dư ba đáng sợ chấn rụng, miệng trào cắm tươi, cắm ngược xuống mặt đất.
Ác diễm cuồn cuộn đốt cháy hư không của Tô Tiểu Soái cuốn theo uy áp hiển hách, thế như phượng hoàng giá lâm, nhưng rốt cuộc không địch lại thực lực Thánh Hỏa trưởng lão, ác diễm ngút trời bị đánh tan, bản thân cũng bị chấn cho bay ngược ra sau.
Song uy thế khủng bố của Tô Tiểu Soái cũng khiến Thánh Hỏa mắt lộ kinh hãi, uy áp đáng sợ khiến linh hồn hắn run rẩy, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác bất an mà trước đó chưa từng có.
Thế công của Tây Vô Tình kiên trì được lâu nhất, nhưng cũng bị đánh tan, hư ảnh giao long bị ma diệt, lôi quang, hỏa quang cuộn lên ngút trời, dư ba kình khí đáng sợ chấn vỡ hư không, hung hăng đè ngược hắn xuống.
Một mảnh quang mang lộng lẫy như một tầng áo giáo che phủ quanh thân Tây Vô Tình, cả người thì lại cắm ngược xuống mặt đất, kèm theo đó là một tiếng ầm vang đất rung núi chuyển.
Trong khi đó kiếm của Tô Dật vẫn bạo phát sát ý khủng bố, kiếm quang ccuộn trào xuyên thấu qua thủ ấn ác diễm, trực tiếp lan đến trước mặt Thánh Hỏa trưởng lão.
Có thể nói nếu không nhờ kiếm của Tô Dật ngăn đỡ phần lớn uy thế từ thủ ấn ác diễm, vừa nãy Tây Vô Tình, Viêm Lân, Tô Tiểu Soái tuyệt đối không chỉ đơn giản là bị đánh bay.
Sắc mặt Thánh Hỏa lần nữa hiện vẻ hoảng hốt, ánh mắt kinh hãi trừng nhìn Tô Dật.
- Ngoại lực thật mạnh, sát khí thật mạnh!
Thánh Hỏa trưởng lão thầm hô, không ngờ phá kiếm tàn khuyết trong tay Tô Dật lại có ngoại lực đáng sợ như vậy.
Nhưng lúc này, tình hình của Tô Dật càng thêm nguy hiểm, kiếm quang đã dần bị đốt cháy, uy thế đáng sợ trấn áp xuống, trực tiếp khiến hắn thổ huyết không ngừng.
- Không biết tự lượng sức, rốt cục đó chỉ là ngoại lực mà thôi!
Thánh Hỏa trưởng lão cười nhạt, tuy kinh hãi, nhưng dù sao thứ tiểu tử kia dựa vào vẫn chỉ là ngoại lực.
- A a...!
Từng tiếng quát hãi người truyền ra từ miệng Tô Dật, khí tức cuồng bạo tuôn ra trên người, ngoài thân xuất hiện khe nứt, máu chảy xối xả, cả người như biến thành huyết nhân.
Khắc này, Tô Dật bất kể hậu quả, hút lấy sát ý ngút trời trong phá kiếm tàn khuyết, hai mắt chớp động huyết quang hệt như là biển máu.
- Ông!
Lúc này, quang đoàn thần bí trong đầu Tô Dật rốt cục triệt để bạo phát quang mang, kết hợp với Thiên Nguyên Yêu Hồn chống đỡ xung kích từ sát ý ngập trời trong phá kiếm tàn khuyết.
- Long!
Một luồng khí tức đáng sợ mang theo uy áp xa xưa tương dung cùng phá kiếm tàn khuyết, sát khí và uy áp dung hợp lại với nhau, tạo thành bão táp đáng sợ cuốn thốc mà đi.
Kiếm quang đã biến nhạt lần nữa bạo phát, đột nhiên chém tới thủ ấn ác diễm.
Giữa hư không, kiếm quang và ác diễm nổ tung, tiếng xé gió trầm thấp vang lên không dứt, dư ba năng lượng bắn tóe, như từng đoàn hỏa diễm rơi rụng, cảnh tượng kinh người.
- Phốc!
Tô Dật thổ huyết, thân thể bắn ngược ra sau, như một viên đạn pháo cắm thẳng xuống mặt đất.
Hai chân cắm vào trong mặt đất rạn nứt, bàn chân Tô Dật chà xát trên mặt đất lảo đảo giật lui, lưu lại một rãnh dài sâu hoắm, đá vụn bắn ra bốn phía, bụi đất tung bay.
Nhưng Tô Dật không ngã, tay cầm phá kiếm sừng sững mà đứng, cả người đã thành huyết nhân, thân mình rạn nứt, máu tuôn xối xả, mắt đỏ ngầu ngước nhìn Thánh Hỏa.
- Không thể tưởng tượng, không ngờ hắn lại cản được một kích của Thánh Hỏa trưởng lão!
Cường giả toàn trường đều sửng sốt, thiếu niên kia không ngờ lại cản được một kích của Thánh Hỏa trưởng lão.
- Thánh Hỏa trưởng lão không thực sự vận dụng toàn lực, đối phó mấy người bọn hắn, cần gì phải dốc toàn lực, nhưng không nghĩ tới Tô Dật vẫn kháng cự được.
Có cường giả thì thào, ánh mắt kinh hãi, Thánh Sơn Thánh Hỏa trưởng lão tuy không dốc hết toàn lực, nhưng một kích kia tuyệt đối không thể khinh thường, song Tô Dật lại bạo phát ra thực lực kinh người, ngăn cản được thế công từ Thánh Hỏa trưởng lão.
- Người này Thánh Sơn không thể dùng, tuyệt không thể lưu!
Thánh Hỏa thầm hô. Tiểu tử này quá đáng sợ, tuyệt không thể lưu lại hậu hoạn như thế cho Thánh Sơn được. Không thể giành lấy, vậy chỉ còn cách giết chết.
- Đi chết đi!
Sát ý chớp động trong mắt Thánh Hỏa trưởng lão, bốn phía cuộn lên khí tức nóng rực, nháy mắt, một quyền cách không đánh tới Tô Dật.
Trời đất rung chuyển, quyền ấn đi qua đâu, mặt đất nơi đó lập tức xuất hiện vết rạn nứt, không khí tràn ngập sương trắng, nhiệt độ nóng bỏng khiến người vây xem bốn phía như bị thiêu đốt cả linh hồn.
- Tô Dật cẩn thận!
- Lão đại cẩn thận!
Lúc này, mấy người Tây Vô Tình, Tô Tiểu Soái, Viêm Lân mới vừa bò dậy từ trong đống đá vụn, ngước mắt lập tức thấy được cảnh kia, ánh mắt ai nấy đều không khỏi run lên.
- Ông!
Tô Dật lại vẫn bất động, không biết từ lúc nào phá kiếm tàn khuyết trong tay đã biến thành một thanh đao, toàn thân màu tím, tinh tú khắc nơi chuôi đao yên ắng vận chuyển, phù văn khắc trên đao cũng sáng lên...
Khi thanh đao xuất hiện, bốn phía Tô Dật như có tinh hà rơi rụng, tinh quang chớp động.
Lúc này, thiên địa bất giác biến sắc, bốn phía quảng trường có gió nổi mây vần, sơn hà rung chuyển!
- Hưu!
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, một quyền cách không đánh tới như vẫn thạch xung kích, Tô Dật trực tiếp vung đao đón đánh.
- Phốc!
Tựa hồ đã hao hết tia lực lượng cuối cùng trong người, Tô Dật lần nữa thổ huyết, trên thân chi chít vết rạn, sâu đủ thấy xương, cả người đầm đìa máu tươi.
Nhưng khi chém ra đao kia, một luồng khí tức cường đại theo đó xung thiên mà lên.
- Rầm rầm rầm...
Lấy Tô Dật làm trung tâm, bốn phía quảng trường bất chợt nổ tung, khí tức mênh mông cuồn cuộn như sóng biển tung trào, uy nghiêm bá đạo, tưởng như có thể trấn áp tứ phương, xông thẳng chân trời!
Thoáng chốc, khí tức vốn đang tuôn trào trên thân hai người Tô Cuồng Ca trưởng lão, Cổ Nhạc cung chủ lần nữa đình trệ, ánh mắt tuôn hiện vẻ kinh hãi.
Cùng lúc đó, trong trận hình ngũ tông tam môn, trong quần sơn, rất nhiều cường giả đều tựa hồ cảm giác được điều gì, ánh mắt ai nấy đều ngốc trệ, nhãn cầu như muốn lồi ra.
Đao quang lướt đi như là trảm vụn hư không, tán phát quang mang lộng lẫy, chiếu rọi toàn bộ đất trời.
- Ù ù...
Nương theo đao kia là khí tức thần thánh như tới từ thượng cổ, cổ phác, thần thánh, bá đạo, hủy diệt, hội tụ cùng lúc, cuốn thốc chín tầng trời!
Giờ này khắc này, Thánh Hỏa ánh mắt kinh biến, hai mắt nhìn chằm chằm thanh đại đạo màu tím trong tay Tô Dật.