Chương 864
Cô...
Con chim nhỏ giương cánh mà lên, trên thân được bao phủ bởi quang mang như sương mù, tán phát ra luồng khí tức đáng sợ kinh người chí cực, ánh sáng bảy màu tràn ngập, mang theo uy áp bễ nghễ thế gian, như thể đến từ Thái Cổ.
Lúc này, thiên địa cực kỳ nóng bỏng, khiến linh hồn vô số người như thể bốc cháy, da thịt bỏng rát.
Con chim đó rõ ràng chỉ cao mấy trượng, lại mang đến cho người cảm giác đáng sợ như tương liên với thiên địa, trong đôi mắt sáng chói như là ẩn chứa biển lửa, có hư ảnh cự thú viễn cổ trầm luân trong đó, tưởng như có thể bao quát thiên địa nhân gian, trấn áp ức vạn thương sinh!
- Lão gia hỏa, tất có một ngày, ta sẽ xé xác ngươi!
Chim nhỏ rít gào, thanh âm như thiên lôi hạo đãng.
Trong trận hình các đại thế lực quanh bốn phía, đám tọa kỵ yêu tộc bất phàm đều bò rạp xuống đất, sợ hãi đến cực điểm!
- Yêu uy mạnh quá, đây rốt cuộc là Man Yêu thú gì!
- Lẽ nào, đây là...
- Trời ạ! Đó là… lẽ nào đó là Phượng Hoàng Thần Điểu!
Từng đạo ánh mắt sợ hãi xen lẫn ngạc nhiên dừng trên bản thể Tô Tiểu Soái giữa hư không, phát giác yêu uy trên người nó, không ai là không chấn kinh.
- Chẳng lẽ là Phượng Hoàng Thần Điểu!
Thánh Hỏa trưởng lão, Băng Phủ, Cổ Nhạc cung chủ, Quan Lan phó cung chủ và cả Tô Cuồng Ca trưởng lão đều không giấu được rung động, thảng thốt hô to.
So với đám đông tại trường bọn họ biết càng nhiều, biết nếu đây thật sự là một con Phượng Hoàng Thần Điểu thì đồng nghĩa với điều gì.
- Uy áp thật đáng sợ, đây là chí tôn Yêu tộc, rất có khả năng là Phượng Hoàng Thần Điểu hàng lâm!
Cổ Nhạc cung chủ run rẩy nói. Nếu đây thật sự là con non Phượng Hoàng Thần Điểu, như vậy thì còn kinh người hơn cả sự xuất hiện của Ngự Hồn Sư linh hồn Thiên phẩm.
- Vô luận thế nào, phải bắt lấy con chim kia!
Thánh Hỏa trưởng lão truyền âm vào tai toàn bộ cường giả Thánh Sơn.
Lúc này ánh mắt Hư Trần, Viêm Lân cũng chấn kinh không thua bất kỳ ai.
Dưới yêu uy đáng sợ kia, Viêm Lân càng là trực tiếp run rẩy.
- Đây thật sự là con non Phượng Hoàng Thần Điểu ư?!
Hư Trần tặc lưỡi, không ngờ con chim nhỏ này lại khủng bố đến vậy, thảo nào lúc trước hắn mơ hồ cảm giác được có một luồng khí tức đáng sợ.
Lập tức, trong hai tay Hư Trần lặng lẽ ngưng kết ra thủ ấn tủy dị, một cỗ ba động vô hình tràn ra, khí tức lôi điện trên thân như tinh hỏa liêu nguyên, điên cuồng bành trướng.
- Lát nữa nếu là có cơ hội, vô luận thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ cách nhúng tay, dù là tạo ra hỗn loạn, chỉ cần tương trợ tiểu sư thúc công rời đi là được!
Trong đám đông, Tư Đồ Mục Dương cắn răng, nói khẽ với Lưu Vân Xuyên, Mộ Dao ở bên cạnh, thần sắc nghiêm túc vô cùng.
Tư Đồ Mục Dương biết bọn hắn so với cường giả Thánh Sơn thì chỉ như trứng chọi đá, song chỉ cần có cơ hội, vậy liền không thể bỏ qua.
- Cách duy nhất bây giờ là Nạp Lan Như Ngọc đã bị đưa tới một bên, chỉ có một tên Nguyên Hoàng cảnh chăm sóc, các ngươi yểm hộ ta, nếu đột nhiên xuất thủ, chỉ cần bắt được Nạp Lan Như Ngọc, như vậy Thánh Sơn sẽ sợ ném chuột vỡ bình, nhưng việc này rất nguy hiểm, rất có thể có đi không về!
Mộ Dao truyền âm vào tai mọi người, mắt nhìn về phía sau lưng đám cường giả Thánh Sơn.
Lúc này Nạp Lan Như Ngọc đang hôn mê, được một cường giả Nguyên Hoàng cảnh Thánh Sơn nâng ở trong tay, nếu có thể đoạt lấy Nạp Lan Như Ngọc, lập tức liền sẽ khiến Thánh Sơn sợ ném chuột vỡ bình, có khả năng tranh chủ cho mấy người Tô Dật an toàn rời đi.
Nhưng đối với bọn hắn mà nói, phương pháp này là cửu tử nhất sinh.
- Nếu không phải Tô Dật, khi trước chúng ta đã chết ở Thần Kiếm cốc cả rồi, làm đi!
Trong mắt Lưu Vân Xuyên có quang mang chớp động, nguyên khí tràn ra từ trong cơ thể.
- Làm!
Anh Thiển Thiển, Cung Thất, Kiếm Thập Nhất, Âu Lạc cũng bắt đầu tuôn động nguyên khí, mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng đám cường giả Thánh Sơn, lúc này nơi đó một cường giả Thánh Sơn Nguyên Hoàng cảnh chính đang ôm Nạp Lan Như Ngọc đã ngất đi vào trong ngực.
- Đừng nghĩ lung tung, lấy thực lực các ngươi làm vậy chỉ có chết mà thôi. Lát nữa xảy ra chuyện, các ngươi theo Ô Mai trưởng lão, Đoàn trường lão lui về Thần Kiếm Môn!
Tô Cuồng Ca trưởng lão truyền âm vào tai đám Tư Đồ Mục Dương, Mộ Dao, Lưu Vân Xuyên.
.........
Khoảnh không trên quảng trường, Thánh Hỏa dường như cảm nhận được khí tức dị dạng tràn ra từ trong cơ thể Hư Trần, ánh mắt chấn kinh lập tức dời khỏi thân Tô Tiểu Soái, hai mắt lóe lên sát ý, quanh thân có khí tức nóng bỏng ngưng tụ.
- Một đám kiến hôi, đi chết đi!
Thánh Hỏa sắc mặt âm trầm, đột nhiên tung ra thủ ấn trực tiếp cách không đánh xuống Hư Trần bên dưới.
- Phần phật...
Chưởng ấn trấn áp xuống, theo gió trướng lớn, khí tức nóng bỏng mang theo tiếng nổ ầm ầm, vặn vẹo đốt cháy hư không, trực tiếp bao phủ về phía Hư Trần.
- A...
Một tiếng hét lớn ghê người truyền ra từ trong miệng Tô Dật, cùng lúc đó, phá kiếm tàn khuyết trong tay Tô Dật cuộn trào sát ý, tưởng như muốn chém nát hết thảy, khiến cả người Tô Dật trực tiếp run lên.
Tô Dật hai mắt đỏ ngầu, như được bao trùm bởi một mảnh sát ý màu máu, mái tóc tung bay, như thiếu niên sát thần, kèm theo đó là uy thế ngập trời!
- Xoẹt...
Tiếng phong lôi leng keng vang vọng, khí tức đáng sợ trong phá kiếm tàn khuyết tràn ra như mãnh thú thức tỉnh.
Tô Dật nắm chặt phá kiếm, không chút do dự chém thẳng về phía Thánh Hỏa trưởng lão.
Kiếm khí ngút trời, kiếm quang gai mắt!
Kiếm quang qua đâu, hư không nơi đó rung chuyển, cuốn theo sát ý khiến người kinh hãi!
Dưới một kiếm đó, ngay cả Thánh Hỏa trưởng lão cũng cảm thấy bất an, biển lửa trong mắt tuôn trào không ngừng.
- Sát ý thật đáng sợ!
Dưới sát ý cỡ đó, Cổ Nhạc cung chủ, Tô Cuồng Ca trưởng lão cũng ánh mắt run rẩy, thân mình cứng lại!
- Gào!
- Ầm!
- Cô!
Gần như cùng lúc, Viêm Lân tung mình nhảy lên, đôi mắt tán phát quang mang hừng hực, lân phiến trên thân hé mở, bàn tay như trụ đá khổng lồ tỏa ra xích quang sáng chói, yêu uy hiển hách, trực tiếp chộp tới thủ ấn Thánh Hỏa trưởng lão đang trấn áp xuống.
Tây Vô Tình ngưng kết thủ ấn, trong mi tâm cuồn cuộn lực lượng nguyên hồn, trên thân tràn ngập khí tức cổ xưa, hư ảnh một con giao long phá không mà ra.
- Gào!
Giao long rít gào, giống như từ thượng cổ xuyên việt thời không đến đây, mang theo sát ý mênh mông cuồn cuộn, xông thẳng lên trời ngăn đỡ Thánh Hỏa trưởng lão.
Tô Tiểu Soái rít gào, giương cánh vỗ động ác diễm, thân hình tuy nhỏ, lại cũng cuộn lên biển lửa ngút trời, uy thế đáng sợ bễ nghễ vạn vật, tưởng như có thể ngạo thị thiên địa, cuốn theo ác diễm đột nhiên nhắm đến thủ ấn Thánh Hỏa trưởng lão.