← Quay lại trang sách

Chương 869

Hôm nay đám người Tô Dật dù trốn thoát được ngay trước mắt cường giả Thánh Sơn, nhưng đó phần nhiều là nhờ bất ngờ và may mắn, còn nếu đưa ra so sánh với Thánh Sơn thì e rằng vẫn là không thể.

Thế lực ngũ tông tam môn như Thần Kiếm Môn có để uẩn mấy ngàn năm mà đều không cách nào lay động địa vị Thánh Sơn, huống hồ là mấy thanh niên bọn hắn.

Mấy ngàn năm qua, trong ngũ tông tam môn không phải chưa từng đi ra hạng người kinh tài tuyệt diễm, nhưng cuối cùng Thánh Sơn vẫn là Thánh Sơn, không thể lay động.

Nghe vậy, rất nhiều người đều im lặng mặc nhận, tuy Tô Dật đã rất nghịch thiên, song Thánh Sơn rốt cục vẫn là Thánh Sơn.

- Lần này khác, đám người Tô Dật, Hư Trần đều quá mạnh, phong thái phong hoa tuyệt đại, ngay cả Nạp Lan Như Ngọc cũng bại thê thảm như vậy. Thậm chí bọn họ còn an toàn rời đi ngay trước mặt Thánh Hỏa trưởng lão. Huống hồ rất khả năng bên cạnh bọn họ có cả con non Phượng Hoàng Thần Điểu!

Cũng có số ít người cảm thấy đám người Tô Dật chưa hẳn là không có cơ hội, giả lấy ngày giờ, bọn họ nhất định có thể quyển thổ trọng lại. Lần này đã phát sinh nhiều kỳ tích như vậy, tin tưởng không bao lâu nữa, mấy người Tô Dật hẳn sẽ đủ sức quay về đối phó Thánh Sơn.

- Hiện tại còn khó mà định luận, nghe nói Tô Dật và đám người Hư Trần trốn không được bao xa, cường giả Thánh Sơn đang sưu tầm khắp bốn phương tám hướng, bọn họ lại thân chịu trọng thương, nếu rơi vào tay Thánh Sơn, tất cả liền kết thúc!

Có người nói nhỏ, sợ tai vách mạch rừng rước lấy phiền toái. Bây giờ cường giả Thánh Sơn đang tản ra khắp nơi sưu tầm đám người Tô Dật, chỉ cần bọn họ rơi vào tay Thánh Sơn, sợ rằng sẽ không còn cơ hội chạy trốn nữa.

Giữa tiếng nghị luận ồn ào náo nhiệt đó, không ít tên tuổi thiên kiêu thiếu kiệt thành chủ đề cho người bàn luận, trong đó không nghi ngờ danh tiếng ba người Tô Dật, Hư Trần, Viêm Lân là vang dội nhất.

Thời khắc này, Tô Dật lại không biết tiếng tăm mình đã nổi khắp Trung Châu.

......

Vào đêm, vầng trăng treo cao, ánh trăng vung vãi xuống thành Trung Châu.

Trong phủ thành chủ, đám người Vương Toàn Đức, Khuông Quế Lan, Âu Dương Viễn Phong ngồi ngay ngắn ở thiên sảnh, sắc mặt ai nấy đều rất âm trầm khó coi.

- Thật không ngờ tiểu tử kia lại đào thoát được, đáng hận!

Khuông Quế Lan sắc mặt xanh đen, song quyền nắm chặt, Tô Dật càng mạnh, chứng minh sau nàng cơ hội cho nàng báo thù lại càng nhỏ, sao có thể không giận được.

- Mấy người kia đều là họa lớn của Thánh Sơn, tuy mượn dùng ngoại lực may mắn rời đi, nhưng trước lúc đi đã bị Thánh Hỏa trưởng lão đánh trọng thương, không gian thông đạo đổ nát, chỉ cần không chết trong không gian thông đạo, hẳn nên trốn không thoát bao xa, hy vọng cường giả Thánh Sơn có thể tìm ra được!

Âu Dương Viễn Phong trầm giọng nói.

- Đáng trách, đáng tiếc a, trời không giúp ta!

Vương Toàn Đức thì thào, ánh mắt âm thầm nhảy lên, hai nắm tay siết chặt, những gì chứng kiến hôm nay khiến hắn triệt để hiểu ra trước đây mình đã đánh mất cơ hội cỡ nào.

Ở trên người Tô Dật, Vương Toàn Đức thấy được quá nhiều bảo vật, mới chẳng qua bao lâu, Tô Dật đã có tu vi thực lực như vậy, nhất định là nhờ những bảo vật kia tương trợ, nếu trước đây hắn cẩn thận chút, xử lý sạch sẽ tỉ mỉ chút, những bảo vật này rất có thể đều là của hắn, tiểu tử kia cũng sẽ không sống được đến bây giờ.

Nhớ tới tiểu tử Tô Dật kia, lúc này trong lòng Vương Toàn Đức bất giác có chút tâm kinh.

Tiểu tử kia quá đáng sợ, nếu không chết, ngày sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

.

.....

Không biết quá bao lâu, đợi lúc Tô Dật tỉnh táo lại, ý thức dần dần khôi phục, nghe được có thanh âm quen thuộc truyền vào tai.

- Lão đại, ngươi đã tỉnh, rốt cục cũng tỉnh.

Thanh âm non nước quen thuộc, tựa hồ rất vui vẻ, ríu rít bên tai.

Tròng mắt run run, Tô Dật cố nỗ lực mở mắt, đập vào mí mắt chính là một con chim nhỏ, màu sắc sặc sỡ, chính là Tô Tiểu Soái.

- Ta còn sống...

Phản ứng đầu tiên, Tô Dật biết mình còn sống, lúc này mình hẳn là đang nằm trên đất, trong mắt trừ thân ảnh Tô Tiểu Soái ra thì là bầu trời trong xanh vô cùng vô tận, vạn dặm không mây, bên tai còn có tiếng sóng triều vỗ đánh, giống như là đang ở bãi cát ngoài bờ biển.

- A...

Lập tức, Tô Dật nhịn không được nhẹ giọng hừ một tiếng.

Tùy theo thức tỉnh, trong ngoài cơ thể Tô Dật lập tức truyền đến cảm giác đau đớn, giống như cả người muốn tan ra, linh hồn thảm đạm, trong người không có bất kỳ tia lực lượng nào, Thái Hư Thần Hải cũng khô kiệt, khó mà nhúc nhích.

- Lão đại, ngươi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!

Thấy Tô Dật thức tỉnh, Tô Tiểu Soái hưng phấn không thôi, ánh mắt căng thẳng dần bình tĩnh lại.

Một canh giờ sau, trong cơ thể Tô Dật rốt cục mới khôi phục một tia khí lực, Thái Hư Thần hải khô kiệt cũng có một tia nguyên khí nhỏ yếu.

Mượn tia nguyên khí nhỏ yếu này, Tô Dật chậm rãi vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, thổ nạp điều tức.

Lúc này Tô Dật mới cảm giác được thương thế nghiêm trọng trong cơ thể, lục phủ ngũ tạng, gân cốt cơ thịt, hết thảy đều bị thương rất nặng.

Thương thế này nếu là ở người cùng đẳng cấp tu vi, sợ là đã chết không chỉ mười lần.

Trong khi đó mình lại không việc gì, Tô Dật tự biết là nhờ tác dụng từ phương pháp Đoán Thể của Hỗn Nguyên Yêu Thể, nếu không phải nhục mình thân cường hãn, e rằng sớm đã đi đứt.

Lúc này, Thái Hư Thần Hải trong người Tô Dật cũng phát huy ra tác dụng cực kỳ biến thái, từ bốn phía tuôn ra nguyên khí càng lúc càng nồng nặc, kéo theo đó là vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Thái Hư Thần Hải khô kiệt chợt liên tục ra tiếng vang nhỏ nhẹ.

Nửa canh giờ sau, nguyên khí trong Thái Hư Thần Hải đã tích được không thiếu, Tô Dật vận công, nguyên khí từ trong Thái Hư Thần Hải khuếch tán ra kinh mạch toàn thân, dũng mãnh tuôn vào, lập tức truyền ra cảm giác đau đớn và tê dại khó mà chịu đựng nổi, gân cốt cơ thịt kinh mạch trong cơ thể như bọt biển khô héo, lập tức cuồn cuộn hấp thu nguyên khí.

Điều này chứng tỏ, hiện tại Tô Dật đang thực sự trong tình trạng tuyệt đối khô héo, tiêu hao cạn kiệt, cả người như thành một chiếc giếng cạn, trơ lộ cả đáy.

Nhờ nguyên khí làm dịu, trong người Tô Dật dần dần khôi phục từng tia khí lực, miễn cưỡng có thể ngồi dậy.

- Ừm hừ...

Toàn thân đau đớn kịch liệt, tùy theo động tác ngồi xổm xuống, miệng nhịn không được hừ lên một tiếng, giống như khớp xương bị bẻ gẫy vậy.

Giờ đây Tô Dật mới để ý thấy trên thân mình quần áo tả tơi đến gần như khó mà che thể, cả người tiếp cận xích lõa, trên thân hiện đầy khe nứt, chỉ là đã không khủng bố như trước, đại bộ phận đều khép lại, chỉ còn vết sẹo chi chít.

Máu tươi trên người Tô Dật cũng đã kết vảy, tựa hồ trong lúc hôn mê, dưới tác dụng của kim cương chi thể, nhục thân đã tự hành chữa trị.

- Lão đại, ngươi giờ thế nào!

Tô Tiểu Soái vỗ cánh phành phành bay đến trước mặt Tô Dật, ánh mắt căng thẳng đánh giá hắn một lượt, hỏi.

- Ta không sao, đại ca bọn họ đâu?

Tô Dật vỗ vỗ đầu, mắt thấy bốn phía tìm kiếm tung tích đám người Tây Vô Tình, Hư Trần.