← Quay lại trang sách

Chương 870

Chỉ tìm được đại ca và Thanh Hoàng, bọn họ rơi vào trong biển, ta kéo bọn họ lên, nhưng bọn họ vẫn chưa tỉnh.

Tô Tiểu Soái trả lời, đánh mắt ra hiệu về một bên, nói tiếp với Tô Dật:

- Nhưng mà yên tâm, đại ca và Thanh Hoàng đều còn sống, chỉ là thương thế quá nặng, mãi không thấy tỉnh.

Sau đó Tô Dật xác định, chung quanh đúng là hoàn toàn không thấy thân ảnh nhị ca Hư Trần và tam ca Viêm Lân.

Tô Tiểu Soái cũng đã tìm kiếm trên phạm vi lớn, kết quả không thu hoạch được gì.

Chỉ có đại ca Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình và Thanh Hoàng nằm ngay ngắn ở bên, máu me nhuộn toàn thân, bộ dạng rất thê thảm.

Tô Dật nhíu mày, trong lòng trầm trọng, thần sắc ngưng trọng.

- Lão đại đừng quá lo, chúng ta còn sống, như vậy nhị ca tam ca cũng sẽ không gặp chuyện gì đâu.

Tô Tiểu Soái an ủi Tô Dật, ánh mắt cũng không giấu được vẻ ngưng trọng, nó đã kết bái cùng Hư Trần Viêm Lân, tức đều là anh em kết nghĩa, lo lắng cho hai người Hư Trần cùng Viêm Lân là điều hiển nhiên.

- Chỉ mong bọn họ không việc gì!

Tô Dật nói nhỏ, tạm thời điều mình có thể làm cũng chỉ là cầu nguyện cho Hư Trần và Viêm Lân. Hắn nhớ được ở khoảnh khắc sau cùng, cũng có tiểu khe nứt không gian xuất hiện trước mặt hai người, mơ hồ có thể thấy được hai người hình như đã tiến vào khe nứt không gian đó. Mình và Tô Tiểu Soái, Thanh Hoàng, Tây Vô Tình không sao, chỉ mong bọn họ cũng may mắn an toàn.

Sau đó, Tô Dật bắt đầu đánh giá bốn phía, hiện tại hắn đang ở trên một hòn đảo biệt lập lớn chừng ngọn núi nhất chỗ như ngọn núi nhỏ đảo biệt lập lên, bốn mặt đều là biển rộng bao la, nơi xa một mảnh mông lung, không thấy đâu là bờ.

Đứng dậy kiểm tra tình hình hai người Tây Vô Tình và Thanh Hoàng, Tô Dật phát hiện quả nhiên đúng như Tô Tiểu Soái vừa nói, bọn họ chỉ là thương thế quá trọng nên mới chưa thức tỉnh.

Điều này càng khiến Tô Dật chấn kinh về Tô Tiểu Soái, thương thế gia hỏa này cũng cực nghiêm trọng, thế nhưng giờ đã hoàn toàn như thường, đúng là quá khủng bố.

Biển rộng mênh mông, hoang vu không người, trong mắt chỉ toàn một màu xanh lam.

Dù không biết đây là chỗ nào, nên rời đi ra sao, nhưng điều này đối với Tô Dật mà nói thì không phải vấn đề lớn nhất bây giờ, hiện tại vấn đề quan trọng nhất là trước chữa thương khôi phục.

Gọi ra không gian thần bí, Tô Dật mang theo Tô Tiểu Soái và Tây Vô Tình, Thanh Hoàng tiến vào trong.

- Lão đại, trong này hình như lại thay đổi!

Mới vừa tiến vào không gian thần bí, Tô Tiểu Soái liền kích động la to.

Tô Dật cũng mắt lộ vẻ kinh sợ, khóe miệng lập tức cuộn lên ý cười.

Lúc này không gian thần bí rõ ràng đã lớn hơn trước không ít, trọng yếu hơn chính là năng lượng tràn đầy trong thiên địa.

Trong ao linh dịch cũng đã lần nữa xuất hiện linh dịch, tràn ngập hà quang.

Biến hóa đó, Tô Dật thật ra không mấy ngạc nhiên, tùy theo mấy lần gần đây mình có đột phá, không gian thần bí cũng sẽ phát sinh biến hóa.

- Các ngươi làm sao vậy?

Thân ảnh Bích Huyết Linh Tham hiện ra, mùi thuốc xộc mũi, nhìn Tô Dật và Tây Vô Tình, Thanh Hoàng đang hôn mê, kinh ngạc hỏi.

- Cô!

Nhìn thấy Bích Huyết Linh Tham, Tô Tiểu Soái liền nhịn không được nuốt khan một ngụm nước miếng, làm cho Bích Huyết Linh Tham sợ đến độ bất giác run lên, vô thức cách xa Tô Tiểu Soái một chút.

- Tham gia gia, lần này sợ rằng phiền phức ngươi, chúng ta cần linh vật chữa thương.

Tô Dật cười khổ, lần này thương thế quá nặng, muốn nhanh chóng khôi phục, khả năng liền cần có thiên địa linh vật tương trợ.

- Được.

Nhìn bộ dạng thê thảm của Tô Dật lúc này, Bích Huyết Linh Tham hiểu rõ trong lòng, không hề chối từ, trực tiếp tự cắt một đoạn linh tu cho Tô Dật.

- Đa tạ Tham gia gia.

Tô Dật cũng không khách khí, thương thế lần này nghiêm trọng hơn các lần trước nhiều, ảnh hưởng tới căn cơ, sợ rằng sau này sẽ để lại di chứng, phải tìm cách khôi phục triệt để mới được.

Tiếp nhận linh tu, dưới ánh mắt thèm thuồng của Tô Tiểu Soái, Tô Dật nhường cho Tô Tiểu Soái một ít.

Tô Tiểu Soái thoạt nhìn không sao, nhưng Tô Dật phỏng chừng, thương thế tiểu gia hỏa cũng không nhẹ.

Tô Dật nghiền nát linh tu, rưới một chút vào trong miệng Tây Vô Tình và Thanh Hoàng.

Tiếp sau đó, Tô Dật múc linh dịch trong ao linh dịch chuốc vào miệng Tây Vô Tình cùng Thanh Hoàng, lúc này mới thoáng yên tâm.

Ở trong không gian thần bí, Tô Dật đoán chừng rất nhanh Tây Vô Tình và Thanh Hoàng sẽ có thể tỉnh lại, có linh tu Bích Huyết Linh Tham và linh dịch, bọn họ sẽ mau chóng khôi phục.

- Lão đại, thương thế ta cũng rất nặng, có thể uống chút linh dịch không, nếu không ta sợ không kiên trì được.

Mắt nhìn linh dịch trong ao, Tô Tiểu Soái vỗ cánh phành phành, giả bộ uể oải suy nhược, nước bọt thiếu chút chảy cả ra.

- Ngươi cũng uống chút, nhưng không nên uống quá nhiều.

Tô Dật lườm Tô Tiểu Soái đang nhìn chằm chằm ao linh dịch một cái.

- Ục ục!

Được Tô Dật đồng ý, Tô Tiểu Soái làm sao sẽ khách khí, lập tức trực tiếp nhào vào trong ao linh dịch, há mồm chuốc từng ngụm lớn.

Lần này Tô Dật không hề keo kiệt, hắn biết Tô Tiểu Soái thực chất không phải hoàn toàn giả vờ, thương thế đúng là tương đối nghiêm trọng.

Thay bộ áo bào đã rách tả tơi trên người, Tô Dật thu thập một phen, sau đó để Tô Tiểu Soái tự hành chữa thương, giao Thanh Hoàng và Tây Vô Tình cho Bích Huyết Linh Tham chăm sóc, còn bản thân thì rời khỏi không gian thần bí.

Chữa thương trong không gian thần bí đúng là khá nhẹ nhàng.

Nhưng cô đảo bên ngoài lại không an toàn, bốn phía toàn là biển cả, trừ đá ngầm ra thì không còn gì khác, một mảnh trống không, lại không biết đây là chỗ nào, Tô Dật không yên tâm bạo lộ thần bí không gian, sợ có cường giả đi ngang qua.

Hơn nữa Tô Dật không cần nghĩ cũng biết, đám người Thánh Sơn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nếu chỗ này cách Trung Châu thành xa chút thì đỡ, nhưng nếu ở gần Trung Châu thành, chẳng mấy chốc người Thánh Sơn sẽ đuổi tới, thế nên bây giờ phải nhanh chóng khôi phục, sau đó lập tức tìm cách rời đi.

Tìm một khe hở kín đáo giữa hai bãi đá ngầm, vừa đủ dung nhập một người, Tô Dật khoanh chân ngồi xuống, móc ra linh tu Bích Huyết Linh Tham, trực tiếp gặm xuống như gặm củ cải, đồng thời nuốt vào một ngụm linh dịch.

Lúc này nếu có người nhìn thấy Tô Dật ăn linh tu Bích Huyết Linh Tham và uống linh dịch như vậy hẳn phải bị tức chết, đây rõ ràng là đạp hư a.

Nhưng Tô Dật không quản được nhiều như vậy, hơn nữa hắn có Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, tất cả thiên địa linh vật cũng sẽ được trực tiếp luyện hóa.

- Phần phật...

Linh tu và linh dịch vừa nuốt xuống lập tức hóa thành từng luồng năng lượng khuếch tán trong người, Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, bắt đầu luyện hóa.

Khoảng khắc sau, quanh thân Tô Dật tràn ngập xích quang, như sương mù đỏ chói bao quanh cả người, quang huy chớp động, khí tức xa xưa uy nghiêm tuôn hiện.

......

- Thiên kiêu chi hoàng, Bá Vương Tô Dật!

- Phong lôi vô song, Hư Trần!

- Bán yêu chiến vương, Viêm Lân!

- Thú Vương, Thiểu Ti Quân!

- Thanh Vân tiên tử Lý Thanh Vi.

Cùng lúc đó, không ít tên tuổi đang dần vang danh khắp Trung Châu thành, truyền ra toàn bộ Trung Châu.

Trong đó lấy danh tiếng thiên kiêu chi hoàng, Bá Vương Tô Dật, phong lôi vô song Hư Trần, bán yêu chiến vương Viêm Lân là vang dội nhất.