← Quay lại trang sách

Chương 874

Cả người bị cầm cố, nguyên khí trong cơ thể bị trấn áp đến trở tắc, từ sâu trong linh hồn, tráng hán không khỏi tâm kinh sợ hãi.

Nhìn khuôn mặt cương nghị gần trong gang tấc kia, trong mắt tráng hán nhịn không được tuôn ra vẻ sợ sệt.

Thì ra thiếu niên trước mắt này không ngờ còn khủng bố hơn cả nữ nhân kia.

- Ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu, nếu không liền chết.

Tô Dật nhìn thẳng vào mắt tráng hán, mắt mang hàn ý, hiện tại hắn phải biết đây rốt cục là chỗ nào, bèn hỏi:

- Đây là chỗ nào?

Tráng hán kinh ngạc, cổ bị siết chặt, tiếng nói gian nan phát ra từ trong cổ họng, khuôn mặt nén đến đỏ bừng, khàn giọng đáp:

- Ta không biết ngươi muốn hỏi gì, nhưng đây là Thần Long hải vực.

Tráng hán không khỏi nghi hoặc, thiếu niên này một mình xuất hiện ở đây, lẽ nào còn không biết chỗ này là nơi nào, chẳng lẽ hắn rớt từ trên trời xuống.

Tráng hán tất nhiên là không biết được, Tô Dật quả thật giáng xuống từ trên trời, căn bản không biết đây là chỗ nào.

- Thần Long hải vực, thuộc về nơi nào, là Trung Châu ư?

Lúc này đến lượt Tô Dật nghi hoặc, lấy hiểu biết của hắn về thế giới này, hắn thực sự không rõ Thần Long hải vực rốt cục là nơi nào, tựa hồ trong Trung Châu không có nơi nào tên là Thần Long hải vực cả.

- Thần Long hải vực thuộc về Hỗn Loạn vực, nơi đây nghiêm cách mà nói thì nằm ở ngoại vi Hỗn Loạn vực, cách Trung Châu khá là xa.

Tráng hán tuy nghi hoặc, lại vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Tô Dật, dưới uy hiếp tuyệt đối, hắn căn bản không dám nói xạo.

Huống mấy câu hỏi này không phải là không thể trả lời, tráng hán chỉ cầu mong sau khi mình khai thật, thiếu niên có thể thả hắn một con đường sống.

- Đến Hỗn Loạn vực rồi ư?!

Nghe vậy, Tô Dật giật mình, đồng thời trong lòng không giấu được hớn hở.

Nếu thực sự đã đi tới Hỗn Loạn vực, như vậy tạm thời không cần phải kiêng sợ Thánh Sơn. Ở nơi như Hỗn Loạn vực, cường giả Thánh Sơn cũng không dám tùy tiện tiến đến.

- Vì sao truy sát cô gái kia, các ngươi là ai?

- Tô Dật mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi.

- Chúng ta là Hải Long Bang, cô gái này là Huyền Kiếm môn...

Tròng mắt tráng hán thoáng co giật, hơi dừng một lát, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc khó hiểu, tiếp tục nói cho Tô Dật biết:

- Cô gái này hình như là con gái chưởng môn Huyền Kiếm môn, Hải Long Bang chúng ta được người phó thác bắt cóc cô gái này, đến sau phát hiện nha hoàn của cô gái này đào thoát, vì sợ đánh rắn động cỏ, trưởng lão bèn lệnh chúng ta đuổi theo diệt khẩu, không ngờ chúng ta bị chơi xỏ, người chạy trốn là con gái chưởng môn Huyền Kiếm môn, còn người hiện tại lưu ở trên thuyền mới là nha hoàn.

Tô Dật thần sắc như thường, lẳng lặng nghe tráng hán nói xong, câu chuyện của đối phương có vẻ là thật, còn về Hải Long Bang và Huyền Kiếm môn, ngược lại chưa từng nghe qua, chắc đều là thế lực trong Hỗn Loạn vực.

- Đại nhân, thả ta đi, ngươi muốn hỏi ta đều nói, tha ta một mạng!

Tráng hán cầu xin, hy vọng thiếu niên trước mắt có thể lưu hắn một mạng, hắn còn chưa muốn chết.

- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi có thể giữ được mạng hay không, cái đó giao cho ông trời, nếu số mệnh đã chú định ngươi phải chết, vậy đừng trách ta.

Trong mắt Tô Dật hiện lên hàn ý, buông tay ra, cùng lúc đó, ngũ chỉ siết chặt, hóa trảo thành quyền, lập tức đám vào bụng dưới tráng hán.

- Phanh...

Tiếng vang trầm thấp truyền ra, tráng hán kia cảm giác được không ổn, song đồng co rút lại, ánh mắt hoảng sợ không bút nào tả xiết.

Nhưng đã phản ứng không kịp nữa rồi, từng luồng cự lực liên miên bất tận đánh vào trong vòng xoáy nguyên khí đan điền của tráng hán, ám kình cuốn thốc mà đi, trực tiếp chấn nát vòng xoáy nguyên khí, còn chưa kịp hô lên thảm thiết thì trước mắt đã tối sầm lại, trực tiếp ngất đi.

Đối với tráng hán Hải Long Bang này, Tô Dật không chút khách khí, đối phương không phải người tốt hay hiền lành gì, giữ lại cũng là tai họa, làm vậy chí ít cũng tính là mình tuân thủ hứa hẹn, không lấy mạng đối phương.

Tiếp đó, Tô Dật vứt tráng hán này và thi thể mấy người Hải Long bang chung quanh lên thuyền nhỏ, rồi đẩy ra biển.

Về phần trong biển rông bao la, sóng biển cuộn trào kia, đại hán có thể sống được hay không, cái đó phải xem thiên ý.

Thu thập xong, lúc này Tô Dật mới đi tới bên cạnh cô gái đang hôn mê.

Tô Dật cẩn thận quan sát thiếu nữ trước mắt, bộ dạng ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc trang phục nha hoàn, chỉ là khuôn mặt trắng nõn thanh tú xinh xắn, tuy còn lộ vẻ thơ ngây, nhưng không khó tưởng tượng, giả lấy ngày giờ, tất sẽ thành một đại mỹ nhân.

Thiếu nữ đẹp thì đẹp đấy, song Tô Dật cũng không nhìn nhiều.

Đến thế giới này, bên người Tô Dật luôn đều là hồng nhan họa thủy tuyệt đối nghiêng nước nghiêng thành.

Từ nhỏ đã nhận thức Liễu Nhược Hi, về sau Tô Dật đi ra Man thành, lần lượt gặp được Linh Thiên Tuyết, Thượng Quan Hề Vi, Mộ Dao, Cung Thất, Anh Thiển Thiển, có ai là không xinh đẹp hơn thiếu nữ kia.

Chẳng qua, hiện tại thiếu nữ cả người ướt nhẹp, quần áo dán chặt lên thân thể mạn diệu, càng tôn lên đường cong dụ hoặc.

Thiếu nữ này tựa hồ trổ mã sớm so với bạn cùng trang lứa không ít, đặc biệt có một số nơi như ẩn như hiện khiến Tô Dật không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

- Nhìn cái gì vậy? Phi lễ chớ xem.

Tô Dật cảnh cáo bản thân, thầm mắng chính mình một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn cứ lưu luyến không buông đường cong nảy nở cùng với cái nơi như ẩn như hiện kia.

Kiểm tra xong, Tô Dật biết cô gái này không có gì đáng ngại, chỉ là tiêu hao quá nhiều, tựa hồ thương thế lúc trước vốn đã không nhẹ, cộng thêm đến sau bị đại hán đánh lén mới ngất đi.

Dù sao nữ nhân này cũng chết không được, Tô Dật dự định rời đi.

Việc không liên quan đến mình treo lên cao cao, thật vất vả mới thoát thân khỏi tay người Thánh Sơn, Tô Dật không muốn vừa đến Hỗn Loạn vực lại trêu chọc phải phiền toái gì.

Trên đảo còn có hai chiếc thuyền nhỏ, Tô Dật định chèo thuyền rời đi, vừa đi hai bước, lại quay đầu mục nhìn thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh một cái, khẽ nhíu mày nói nhỏ:

- Tuy là không quen biết, nhưng cũng không thể bỏ nàng lại ở nơi hoang vu này, vạn nhất có người đi ngang qua hay là Man Yêu thú xuất hiện...

Do dự thoáng chốc, dù sao đã biết đây là Hỗn Loạn vực, Tô Dật thật ra không cần gấp gáp rời đi.

Quay về bên cạnh cô gái, Tô Dật kiểm tra thương thế nàng lần nữa, bóp ra khớp hàm thiếu nữ, có thể thấy được răng ngà trắng sạch, miệng lưỡi thơm tho, trong suốt hồng nhuận, tay cầm một viên đan dược nhét vào.

- Giúp người không cần hồi báo!

Không thân không quen, còn đáp lên một viên đan dược chữa thương, đây chính là mua bán lỗ vốn, Tô Dật chỉ có thể tự an ủi.

Vì sợ người Hải Long Bang đến tìm, Tô Dật giấu hai chiếc thuyền nhỏ sau đá ngầm, tiếp đó liền ôm thiếu nữ vào một khe đá tương đối rộng rãi.

Nhuyễn ngọc trong ngực, mềm mại thanh hương, khiến trong lòng Tô Dật không khỏi nóng lên, thật vất vả mới áp chế xuống được.

- Phần phật...

Hải vực một màu xanh ngắt, mênh mang vô biên, bốn phía sóng biển vẫn không ngừng vỗ lên bờ cát, khuấy động bọt sóng.

Thương thế trên người quá nặng, còn xa mới hoàn toàn khôi phục, Tô Dật tiếp tục chữa thương.

Khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, Tô Dật tiếp tục thổ nạp, trong cơ thể còn có năng lượng linh tu Bích Huyết Linh Tham và linh dịch cần luyện hóa.

......

Trên hải vực bát ngát, một con thuyền to lớn dài chừng trăm trượng sừng sững giữa biển, trên đó điêu khắc đồ án thú văn, quang mang le lói, như một miếng bọt biển đang di động, tốc độ không nhanh không chậm.

Trên boong tàu, có hai hàng thân ảnh đứng sừng sững hai bên mạn thuyền.

Thuyền lắc lư theo sóng, nhưng những đạo thân ảnh này vẫn bất động như núi, trên người khí tức lăng lệ, hiển nhiên là đã quen với cuộc sống trên biển.

Nơi đầu thuyền, lúc này có không ít thân ảnh đang đứng, áo bào tung bay phần phật.

Đứng đầu là một trung niên bộ dáng chừng bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, tóc đen cắt ngắn, thân khoác kình y, hai mắt sắc bén, tinh quang tràn ngập.

- Sao còn chưa trở về, không lẽ đã xảy ra chuyện.

Sau lưng trung niên thân khoác kình y, một hán tử thân hình hơi mập mở miệng nói, mắt nhìn ra xa, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

- Đám gia hỏa kia chắc là không nhịn được, nhất định là đang khoái hoạt với tiểu nha đầu đó.

Có người mở miệng, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ hâm mộ, hắn biết tính tình mấy gia hỏa kia, lúc này sợ rằng đang cùng nhau khoái hoạt.

Nhớ được nha đầu kia hình như vẫn còn trinh, dục vọng trong lòng người đó lập tức nóng lên, mắt lộ vẻ dâm ô, sớm biết thế mình cũng nên đi.

- Hừ, đứa nào đứa ấy sớm muộn rồi cũng chết trên thân nữ nhân, nếu làm hư chính sự, nghiêm trị không tha!

Tráng hán kình y đứng đầu khẽ hừ một tiếng.

Nghe lời này của tráng hán kình y, sắc mặt đám người chung quanh lập tức chuyển vẻ nghiêm túc.

- Phó Bang Chủ, lần này chúng ta đã thành công, nhưng nếu Huyền Kiếm môn biết được, sợ rằng sẽ không bỏ qua, đám người Huyền Kiếm môn đó không hề dễ chọc.

Lập tức, đại hán hơi mập vừa mới mở miệng lại nói tiếp, ánh mắt thoáng hiện lo âu.

Huyền Kiếm môn không dễ trêu chọc, lần này Hải Long Bang bắt cóc đại tiểu thư Huyền Kiếm môn, nếu Huyền Kiếm môn biết được, làm sao có thể thả qua bọn họ.

- Phú quý hiểm trung cầu, tự sẽ có người ứng phó Huyền Kiếm môn, chúng ta chỉ cần bắt được nha đầu Huyền Kiếm môn kia liền thành công, việc này trời biết đất biết, đám người chúng ta biết, chỉ cần chúng ta không tiết lộ phong thanh, ai có thể biết được.

Đang nói chợt dừng lại, trung kiên kình y ánh mắt lạnh lùng, nói:

- Huống hồ, sợ là sau này trong Hỗn Loạn vực sẽ không tồn tại Huyền Kiếm môn nữa, chờ giao người xong, Hải Long Bang ta cũng sẽ một bước lên trời!

- Hắc hắc... Hải Long Bang trước nay một mực luẩn quẩn trong Thần Long hải vực, sau này có chỗ dựa rồi, chúng ta cũng có thể lên bờ.

Có người cười nói, trong đầu không khỏi mường tượng về tương lai tốt đẹp.

- Chư vị trưởng lão, Phó Bang Chủ, đại sự không hay, không hay!

Đúng lúc này, bên trong thuyền có tiếng hô thất kinh dồn dập truyền đến, một tên đệ tử Hải Long Bang hoảng hốt chạy tới.