Chương 875
Chuyện gì xảy ra!
Sắc mặt tráng hán kình y trầm xuống, hỏi đệ tử kia.
- Phó Bang Chủ, nữ... nữ kia.
Tên đệ tử thất kinh, sắc hoảng hoảng sợ, thở dốc liên hồi, hổn hển nói:
- Người chạy trốn mới là đại tiểu thư Huyền Kiếm môn đại, người lưu lại là nha hoàn, các nàng thay đổi quần áo, đêm qua trời tối quá, chúng ta không để ý kỹ.
Nghe vậy, sắc mặt tráng hán kình y đại biến, lập tức lướt mình vào trong thuyền.
- Cái gì... Khốn khiếp, một đám phế vật, nhanh đi tìm cho ta, nhanh!
Khoảng khắc sau, một tiếng hét lớn truyền ra từ trong thuyền, tráng hán kình y nổi giận lôi đình.
- Sưu sưu...
Trong cự thuyền, không ít thuyền nhỏ lướt ra, tỏa khắp các nơi, một loạt thân ảnh trên thuyền lóe lên, toàn thân tràn ngập sát khí.
......
Thời gian dần trôi, trời từ từ chuyển màu hoàng hôn.
Ánh chiều tà phủ lên hoang đảo một vầng sáng màu cam, ngoài khơi xa vô biên dần dần xuất hiện một tầng mây mù nhàn nhạt.
Nơi đường chân trời, thái dương treo giữa thấp không, chiều tà soi sáng khiến tầng tầng biển mây lóe lên ánh sáng đỏ au, giống như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt bập bùng phía cuối chân trời.
Trên hải vực, ráng màu đổ xuống, sóng gợn lăn tăn, hết thảy dần chìm vào trong bóng tối thinh lặng.
- Ư...
Trong khe đá ngầm, thiếu nữ hôn mê đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, dược lực tựa hồ đang khuếch tán trong cơ thể, có khí tức khẽ ba động.
- Hô...
Tô Dật đình chỉ tu luyện, thu lại thủ ấn, quang mang quanh thân thu liễm, nguyên khí men theo lỗ chân lông chui vào cơ thể, hai mắt khép hờ mở ra, một luồng quang mang lóe lên rồi biến mất.
Hai hàng mi thiếu nữ hơi run run, mắt dần dần mở ra, ánh mắt đột ngột khiến nàng không khỏi chớp mắt.
- Hả...
Bỗng dưng, thiếu nữ muốn giãy dụa đứng dậy, song tựa hồ thương thế không nhẹ, cả người như tan ra, miệng nhịn không được hừ một tiếng, không đứng lên thành công, đành ngồi nguyên ở đó.
- Ngươi không sao, chữa thương một đoạn thời gian là đỡ thôi.
Tô Dật mở miệng nhắc nhở thiếu nữ vừa thức tỉnh.
Nhìn khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước mắt, sắc mặt thiếu nữ lập tức đại biến, không chút do dự trở tay vỗ thẳng một chưởng tới Tô Dật.
Vừa thức tỉnh, nguyên khí trong cơ thể chưa tụ lại, chưởng thiếu nữ vỗ ra chẳng có chút thanh thế nào, ngược lại khiến bản thân thiếu chút ngã vật ra.
- Lấy oán trả ơn à?!
Tô Dật nghiêng người né tránh, khẽ nhíu mày, hắn có ý tốt cứu cô gái này, không ngờ đối phương lại lấy oán trả ơn, hình như nữ nhân đều thế cả, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nghe vậy thiếu nữ mới dần hồi thần lại, thanh âm này tựa hồ không phải người Hải Long Bang, người trước mắt có vẻ rất trẻ, cũng không phải đệ tử Hải Long Bang.
Trong đầu thiếu nữ hồi ức tình cảnh trước lúc hôn mê, đồng thời kiểm tra hết thảy trên người mình.
Đợi lúc phát hiện tình trạng bản thân bây giờ, cũng như biết đang ở trong khe đá ngầm, thiếu nữ tức thì hoa dung thất sắc, cẩn thận kiểm tra trên thân một lượt, rất sợ mất đi cái gì, đồng thời hỏi:
- Sao ta lại ở đây, đây là chỗ nào?
- Vẫn còn ở trên đảo, những người đó đã chết, ta sợ có người tìm đến bèn dẫn ngươi đến chỗ này.
Tô Dật tức giận đáp, hảo tâm cứu nàng, lại không được báo đáp, trong lòng không khỏi khó chịu.
- Ngươi dẫn ta vào đây thế nào?
Thiếu nữ kiểm tra một lượt, phát hiện không thiếu gì, trên người cũng không có vết tích bị động qua, liền quay sang nhìn chằm chằm Tô Dật hỏi.
- Ngươi hôn mê thì tất nhiên phải ôm ngươi vào rồi, chẳng lẽ một cước đá ngươi vào!
Tô Dật nhướng mày, từ tốn nói.
- Ngươi...
Thiếu nữ trừng nhìn Tô Dật, tựa hồ tưởng muốn phát nộ. Không ngờ lại bị một nam nhân ôm vào đây, thừa lúc mình hôn mê, trời mới biết nam nhân này có làm gì hay không.
Càng nghĩ, trong mắt thiếu nữ càng bốc hỏa, nhưng lại không phát ra được, chỉ đành biệt khuất ngồi đó.
- Yên tâm đi, ngươi hoàn hảo vô khuyết, ta không có hứng thú kia, ta chứ không phải đám người Hải Long Bang.
Thấy phản ứng của thiếu nữ, Tô Dật đành chịu nói.
- Ta... Ngươi...
Tựa hồ suy nghĩ trong lòng bị người nói toạc ra, sắc mặt thiếu nữ tức thì trắng bệch, hai tai bất giác đỏ bừng.
Thiếu nữ hồi tưởng cảnh tượng trước lúc hôn mê, xâu chuỗi với tình trạng hiện tại, liền bèn quay sang hỏi Tô Dật:
- Là ngươi cứu ta, đám đệ tử Hải Long Bang kia đều là ngươi giết?
- Ừm.
Tô Dật gật đầu.
Mắt thiếu nữ khẽ chớp động, nàng cảm giác được dược lực đang khuếch tán trong cơ thể mình, rõ ràng người trước mắt đã cho mình phục dụng đan dược chữa thương, tâm lý đề phòng thoáng thả lỏng phần nào.
- Hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú, ngươi đã tỉnh, vậy cáo từ, bảo trọng.
Nữ nhân này đã tỉnh, Tô Dật cũng không muốn gây thêm phiền toái, hiện tại chính hắn đều tự thân khó bảo toàn, tốt nhất nên rời khỏi đây sớm thì hơn.
Thấy đối phương muốn đi, tựa hồ quả thực không có mục đích gì với mình, thiếu nữ khẽ hơi nhíu, dưới ánh trăng, sắc mặt càng hiện vẻ tái nhợt, nói với Tô Dật:
- Chậm đã.
- Còn có chuyện gì?
Tô Dật quay đầu lại hỏi.
Thiếu nữ nhìn Tô Dật, dưới ánh trăng, nàng cảm thấy nam tử trước mắt có vẻ còn rất trẻ, tầm nhìn có chút mờ tối, mông lung song vẫn nhìn ra được mấy phần tuấn lãng, bèn nói:
- Ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng bây giờ ta thương thế quá nặng, tự mình sợ rằng không cách nào ly khai, ngươi mang ta đi chung, thêm nữa ngươi đã cứu ta, sau này ta nhất định hậu báo, sẽ không bạc đãi ngươi!
Lúc này trong lòng thiếu nữ rất rõ ràng, mình nhất định phải nhanh chóng rời đi, bằng không một khi người Hải Long Bang phát hiện đánh tráo, bọn họ tất sẽ tìm tới, khi ấy khả năng liền không cách nào thoát thân nữa.
- Cứu ngươi chỉ là vì chủ nghĩa nhân đạo, chứ không phải vì thù lao, ta không có hứng thú mang theo ngươi, chính ngươi bảo trọng đi.
Tô Dật lắc đầu, hắn không hứng thú, đừng nói thù lao bình thường mình không nhìn vào mắt, bản thân bây giờ cũng còn tự thân khó bảo.
Quan trọng hơn là, Tô Dật không muốn đi chung cùng cô gái này, người Hải Long Bang đang tìm nàng, chứng tỏ Huyền Kiếm môn sau lưng nàng cũng không phải hạng tốt lành gì, hiện tại mình lại đang ở Hỗn Loạn vực, tốt nhất đừng nhúng tay vào thì hơn.
- Đúng rồi, để lại cho ngươi một chiếc thuyền ở kia, cáo từ!
Nói xong, Tô Dật cứ vậy rời đi, không quay đầu lấy một lần.
Đêm xuống, Tô Dật đẩy thuyền nhỏ ra khơi, xoay người nhảy lên thuyền.
Thân thuyền lay động, thiếu chút ngã lật, trên thuyền có mái chèo, nhưng Tô Dật lại không quá am hiểu.
Thân thuyền lung la lung lay, một mực đảo quanh nguyên tại chỗ, phải rất vất vả Tô Dật mới miễn cưỡng nắm giữ phương hướng, nhưng đến khi đó lại phát hiện một vấn đề càng lớn.
Trước khoan nói hải vực bát ngát này phải mất bao lâu mới có thể chèo tới bờ, nhìn lên trăng sáng giữa trời đêm, phân rõ Đông Nam Tây Bắc, song Tô Dật căn bản không biết nên đi về hướng nào, không biết phía nào mới là bờ.
Thiếu nữ có vẻ đã khôi phục chút nguyên khí, không biết lúc nào đã đứng ở trên đá ngầm, nguyên khí bắt đầu khởi động, trên thân ướt nhẹp bốc lên từng tia hơi nước, chẳng mấy chốc quần áo đã khô ráo bình thường.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn chằm chằm Tô Dật nơi xa, thấy hắn một mực đảo quanh ngoài khơi, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia tiếu ý, trong lòng biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhanh, một con thuyền nhỏ xuất hiện bên người Tô Dật, thiếu nữ đứng thẳng trên thuyền, căn bản không dùng mái chèo, thân thuyền lại lướt đi cực nhanh.
Tô Dật ngẩn ngơ chứng kiến cảnh này, không khỏi sửng sốt một cái, nhíu mày lại để xem rõ nữ tử kia rốt cục làm thế nào mà có thể khiến thuyền nhỏ tự mình lướt đi.
- Có muốn hợp tác không, nhìn ngươi có vẻ không giỏi đi thuyền, ta có thể dạy ngươi, ngươi dẫn theo ta một đoạn, thế nào? Không thì ta nghĩ ngươi căn bản không cách nào rời khỏi đây.
Thiếu nữ dừng thuyền bên người Tô Dật, thương lượng hợp tác cùng hắn, nhưng ngữ khí và thần sắc lại chẳng hề có ý thương lượng, nàng dám chắc Tô Dật không có lựa chọn nào khác.
- Được.
Tô Dật hết cách, cũng chẳng có gì để do dự cả, dù mình biết rõ phương hướng, nhưng nếu lấy tay bơi chèo mà nói, quả thật không biết phải tới lúc nào, trời mới biết mảnh hải vực này đến cùng lớn bao nhiêu.
- Được, cứ quyết định vậy đi!
Thiếu nữ tin chắc Tô Dật sẽ đáp ứng, mũi chân có nguyên khí lướt động, cước khẽ điểm xuống, thân hình mạn diệu lập tức vọt lên, nhẹ nhàng rơi lên thuyền của Tô Dật.
- Ken két...
Đồng thời với đó, thuyền nhỏ thiếu nữ vừa đứng đột nhiên trực tiếp rạn nứt, sau đó vỡ tan, bị sóng biển cuốn đi.
- Sưu...
Tùy theo thiếu nữ hạ xuống, bàn chân có nguyên khí lướt động, thân thuyền lập tức run lên, tiếp đó liền lướt thẳng về phía trước, tốc độ cực nhanh.
- Nhìn kỹ, khống chế nguyên khí dưới chân, không thể nôn nóng, nguyên khí thôi động thân thuyền, quan trọng là... Lực độ chưởng khống nguyên khí, ngươi thử xem.
Thiếu nữ làm mẫu sau đó quay sang giải thích cho Tô Dật.
- Thì ra là vậy!
Lúc này Tô Dật mới hiểu, thảo nào thuyền dưới chân thiếu nữ như tự động trượt đi, nhìn có vẻ thần bí, thực tế lại hết sức rất đơn giản, lợi dụng nguyên khí dưới chân đẩy đáy thuyền, hình thành vòng xoáy làm động lực.
Chẳng qua điều này nhìn như đơn giản, thực tế lại không dễ dàng, có yêu cầu cực cao đối với trình độ khống chế nguyên khí.
Tô Dật thử làm theo, mới đầu còn không quen, thân thuyền lung la lung lay, đảo quanh nguyên tại chỗ, nước biển bốn phía cũng xoáy vòng theo.
Nhưng rất nhanh, Tô Dật tìm được cân bằng, thân thuyền bắt đầu trượt đi, thậm chí có thể điều khiển phương hướng.
Sắc mặt thiếu nữ khẽ biến, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Điều này nhìn như dễ dàng, nhưng nàng biết, nó cần chưởng khống nguyên khí cực tinh chuẩn, loại chưởng khống này thậm chí không liên quan gì đến tu vi, xem ra nam tử này cũng không phải hạng nhân vật bình thường.
- Giờ chúng ta đi đâu?
Tô Dật hỏi thiếu nữ, có phương pháp này, so với lấy tay đẩy chèo thì thoải mái hơn nhiều, chẳng qua cũng có chút tiêu hao nguyên khí.
- Đi thẳng về hướng đông là được, tốc độ gắng nhanh chút, chỉ cần lên bờ là chúng ta an toàn.
Thiếu nữ trả lời.
- Là ngươi an toàn, ta trước giờ vẫn rất an toàn.
Tô Dật nói, đã biết phương hướng, chắc là hiện tại mình đang ở trong một góc của Hỗn Loạn vực. Dù sao đối với tự mình mà nói, đến bất kỳ chỗ nào ở Hỗn Loạn vực đều được.