← Quay lại trang sách

Chương 883

Thấy Tô Dật ứng đối chừng mực thỏa đáng, Quý Thiên Phục khẽ động dung, không khỏi âm thầm nhìn nhiều mấy lần, hỏi:

- Không biết tiểu huynh đệ là đệ tử môn phái nào?

- Không môn không phái, chỉ là một tán tu xuất môn du lịch thôi.

Tô Dật đáp, thái độ vẫn hết sức tự nhiên, cường giả hắn gặp qua không ít, thượng vị giả cũng thấy nhiều, đối mặt với khí thế vô hình trên thân Quý Thiên Phục, hắn không bị bao nhiêu ảnh hưởng.

- Ha ha, niên thiếu anh hùng, tiểu huynh đệ bất phàm, giả lấy ngày giờ tất làm phi long xung thiên.

Quý Thiên Phục cười, lại cũng không nói nhiều, mắt nhìn Tô Dật, tay cầm ra một chiếc túi không gian đưa tới trước mặt Tô Dật, tiếp tục nói:

- Ân cứu mạng không có gì báo đáp, một ít đan dược và linh dược thay lời tạ ơn, mong tiểu huynh đệ đừng ghét bỏ từ chối.

Tô Dật nhìn Quý Thiên Phục, đường đường chưởng môn Huyền Kiếm môn, vì con gái yêu của mình, ra tay tất sẽ không mọn, đây là lợi từ trời rớt xuống, huống hồ mình đích thật cũng xuất lực, vừa nãy thiếu chút còn cửu tử nhất sinh.

- Thu lấy đi, lần này đa tạ ngươi.

Quý Hàm Nặc nhẹ giọng nói với Tô Dật, nàng rất rõ ràng, thời gian qua nếu không nhờ Tô Dật, nàng sớm đã lần nữa rơi vào tay người Hải Long Bang.

- Quý chưởng môn khách khí, ta thật không giúp được gì, huống hồ vừa nãy nếu không phải Quý chưởng môn kịp thời chạy tới, sợ rằng tiểu tử đã chết, cho nên cái này thực ra không cần. Nếu Quý chưởng môn tiện tượng, ngược lại phiền Quý chưởng môn mang ta một đoạn, chỉ cần cập bờ là được.

Tô Dật mở miệng, không tiếp lấy túi không gian kia.

Vật trong túi không gian này tất giá trị không nhỏ, nhưng Tô Dật có thể tưởng tượng, dù giá trị không nhỏ, vậy cũng là có hạn.

Tuy tính cách Tô Dật chính là vô cùng thực dụng, có chỗ tốt tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nhưng đây là trong Hỗn Loạn vực, địa phương xa lạ, Tô Dật biết, nếu thu túi không gian này, thứ hắn chiếm được chỉ là chút đan dược linh dược, tác dụng đối với bản thân thực ra không lớn.

Ngược lại nếu có thể khiến tên chưởng môn Huyền Kiếm môn trước mắt này thiếu nợ nhân tình, sau này sống trong Hỗn Loạn vực không chừng sẽ có tác dụng lớn.

Nghe vậy, Quý Hàm Nặc thoáng kinh ngạc, mắt đẹp chớp động.

Trong đôi mắt đen nhánh của Quý Thiên Phục cũng lấp lánh ánh sáng, trong lòng không khỏi chấn kinh.

Tên thiếu niên này chẳng ngờ lại không động tâm với lợi ích mình đưa cho.

Từ trong ánh mắt Tô Dật, Quý Thiên Phục rõ ràng nhìn thấy không có bất kỳ ba động nào.

Điều này đủ để chứng minh thiếu niên căn bản không để tâm tới đan dược và linh dược trong túi không gian, cho nên mới không cần xem đã trực tiếp chối từ.

Đối mặt với hắn, biểu hiện của Tô Dật vẫn luôn là thản nhiên như thường, người như vậy sao có thể là nhân vật đơn giản.

- Ha ha, vậy không bắt buộc tiểu huynh đệ, cách không xa chính là lục địa, mang tiểu huynh đệ đi một đoạn là tất phải!

Quý Thiên Phục không cưỡng cầu, mỉm cười, mặt không đổi sắc.

Lập tức, Quý Thiên Phục mang theo Tô Dật và Quý Hàm Nặc tung mình nhảy lên không, hai bên khí lưu gào thét, vượt qua hải vực.

Phía dưới dần dần xuất hiện lác đác bóng thuyền, càng lúc càng nhiều, chẳng bao lâu đã thấy một bến cảng cực lớn, mảng lớn lục địa bát ngát dần hiện ra trong tầm mắt.

Một nơi sơn mạch, người ở thưa thớt, ba bóng người từ trên không xuống, chính là ba người Quý Thiên Phục, Quý Hàm Nặc, Tô Dật.

Tô Dật đánh giá bốn phía, đã lên bờ, trước mặt là sơn mạch liên miên.

- Tô Dật tiểu huynh đệ, không xa chính là một nơi đường khẩu của Huyền Kiếm môn chúng ta.

Ta thấy thương thế trên người tiểu huynh đệ có vẻ không nhẹ, nếu tiểu huynh đệ không chê, có thể tạm thời đến Huyền Kiếm môn nghỉ tạm, một là để tiện chữa thương, hai cũng là để Quý mỗ tận tình địa chủ.

Quý Thiên Phục nói với Tô Dật, hắn có thể cảm giác được thương thế trên người Tô Dật không nhẹ.

- Không làm phiền Quý chưởng môn nữa, tiểu tử một mình quen rồi, đa tạ Quý chưởng môn, cáo từ.

Tô Dật cảm tạ, đến trong Huyền Kiếm môn chữa thương thật ra mới là không tiện, nói xong liền xoay người rời đi.

- Này...

Thấy Tô Dật muốn đi, Quý Hàm Nặc vội gọi lại Tô Dật, sau đó mới tựa hồ cảm giác được có chút đột ngột, lập tức chuyển vẻ như thường, hỏi:

- Vậy ngươi muốn đi đâu?

- Không biết, Hàm Nặc cô nương cáo từ, có duyên gặp lại.

Tô Dật dừng chân, quay đầu hướng Quý Hàm Nặc nói, đối với nàng hắn có ấn tượng tương đối tốt, lúc tỳ nữ kia bị giết, từ thần tình thì thấy, nàng quả thực rất đau xót.

Đáng tiếc không cách nào cứu được tỳ nữ kia, điều này khiến trong lòng Tô Dật hơi có chút khó chịu.

Tỳ nữ có thể cam nguyện chịu chết vì tiểu thư nhà mình, nội tâm Tô Dật không khỏi xúc động, tỳ nữ đó vốn không nên chết, chỉ là khi đó mình thực sự vô lực tương trợ.

- Vậy được rồi.

Quý Hàm Nặc mở miệng, trong mắt hiện vẻ thất vọng.

Quý Thiên Phục xem tại trong mắt, thần tình vẫn không đổi, mắt nhìn yêu nữ, sau đó vung tay vứt cho Tô Dật một vật, nói:

- Tô Dật tiểu huynh đệ, đây là lệnh bài Huyền Kiếm môn ta, nếu ngày sau có chuyện gì khó xử cần Quý mỗ giúp một tay, chỉ cần Huyền Kiếm môn và Quý mỗ có thể làm được, tất sẽ không chối từ.

Tô Dật thuận thế giơ tay tiếp lấy vật kia, là một chiếc lệnh bài lớn chừng nửa trượng. Thu xong, hắn mỉm cười đáp lễ, tiếp sau liền cáo từ rời đi, dưới chân nguyên khí lướt động, thân ảnh nhanh chóng khuất sau sơn mạch.

Nhìn theo hướng Tô Dật tan biến, Quý Hàm Nặc ánh mắt lấp lánh.

Thiếu niên này mang đến cho nàng cảm giác bất đồng với người thường, phảng phất lưu lại chút gì đó trong lòng nàng, khó mà nói rõ.

- Tên Tô Dật này không đơn giản, rất đặc biệt, người có thể khiến con gái ta chú ý đặc biệt như vậy, thực ra cũng không nhiều.

Nhìn con gái yêu, Quý Thiên Phục mỉm cười nói.

Quý Hàm Nặc hồi thần lại, trên mặt chớp qua một mạt đỏ ưng, thần sắc lập tức chuyển vẻ nghiêm túc, quay sang nói với Quý Thiên Phục:

- Cha, lần này Hải Long Bang thừa lúc ta đi tới Thần Long hải vực ra tay bắt tóc, hình như sau lưng có người muốn đối phó Huyền Kiếm môn, tin tức ta ra biển chỉ một vài người biết, trong Huyền Kiếm môn chắc là có gian tế của bọn họ!

Nghe vậy, ánh mắt Quý Thiên Phục tuôn hiện vẻ lăng lệ, nói:

- Việc này ta đã biết, sau lưng Hải Long Bang là Thanh Minh tông, bọn họ rốt cục nhịn không được chuẩn bị động thủ, chỉ là không ngờ, Thanh Minh tông không ngờ trốn qua được tai mắt Huyền Kiếm môn, âm thầm sai khiến Hải Long Bang đối phó ngươi, muốn dùng ngươi áp chế ta, thiếu chút nữa liền xảy ra chuyện. May mà ngươi hữu kinh vô hiểm, bằng không ta đời này khó an, chúng ta lập tức trở về, lần này phải khiến đám người Thanh Minh tông trả giá thật đắt!

......

Dưới chân nguyên khí lướt động, Tô Dật tiến thẳng vào trong sơn mạch mênh mang.

Thương thế vốn chưa khôi phục, mấy lần đại chiến chạy trốn, lại lần nữa thụ thương, khiến cho tình trạng Tô Dật có phần không ổn, cần gấp vận công chữa thương.

Sơn mạch mênh mang, người ở thưa thớt, lấy kinh nghiệm của Tô Dật, muốn tìm được một nơi biệt lập an toàn không phải điều gì quá khó.