← Quay lại trang sách

Chương 882

Xoẹt...

Giây tiếp theo, từ trong tay Tần Kiếm ngưng tụ một đạo trảo ấn, đem không khí bốn phía như co rụt vặn vẹo cùng một chỗ, quang mang nguyên khí sáng chói tuôn trào, lộ ra hàn quang khiếp người, từ trên hư không bổ nhào xuống, nháy mắt liền chộp tới hai người Tô Dật và Quý Hàm Nặc.

Trảo ấn lăng lệ, khí tức mênh mông bao phủ cả hư không.

Lực lượng trấn áp đó khiến nguyên khí trong cơ thể Quý Hàm Nặc đình trệ, hoa dung thất sắc, không còn sức né tránh.

- Ông!

Từ trong người Tô Dật, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công được vận chuyển, trong Thái Hư Thần Hải phát ra tiếng phong lôi ầm vang, Thiên Tinh Kinh trong đầu lướt ra.

- Con gái Quý mỗ mà ngươi cũng dám động, đúng là chán sống, vậy để ta thành toàn cho ngươi!

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hư không bất giác chấn động, một tiếng nói trầm thấp đột nhiên vọng tới.

- Oanh...

Ngay khi tiếng nói kia vào tai, một luồng khí tức cuồn cuộn theo đó tràn ra khắp hải vực.

Nháy mắt, biển cả phía dưới cuộn lên sóng triều, nước biển xoay tròn.

Bầu trời đột nhiên như bị che phủ, chỉ có một đạo ánh sáng xanh triển hiện, như thái dương hàng lâm.

Lúc này, trảo ấn của Tần Kiếm chẳng biết tại sao lại bất chợt ngưng lại giữa trời.

Ánh mắt vốn âm hàn của Tần Kiếm lập tức hóa thành hoảng sợ, như thể gặp quỷ, tiếp đó là tiếng hô to tê tâm liệt phế truyền ra:

- Quý chưởng môn, chuyện này không liên quan đến ta, là có người bắt ta làm vậy, xin tha một mạng, tha...

Nhưng đã không kịp nữa rồi, Tần Kiếm còn chưa dứt lời, một đạo thân ảnh đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng, một đạo trảo ấn trực tiếp rơi trên vai, kình lực vô hình tuôn ra.

- Ken két...

- Rầm rầm rầm...

Tiếng khớp xương gãy nát kèm theo tiếng năng lượng nổ tung trầm vang. Trong ánh mắt sợ hãi của Tần Kiếm, thân thể hắn trực tiếp bị chấn nát giữa trời, huyết vụ vung vãi.

Huyết vụ đầy trời, trấn áp trên thân Quý Hàm Nặc lập tức tan biến, nguyên khí bắt đầu có thể tuôn trào, nàng không giấu được vẻ vui mừng, nhìn lên đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa hư không, cao hứng nói với Tô Dật ở bên cạnh:

- Chúng ta đã an toàn, là cha ta tới.

Tô Dật ngước mắt, nguyên khí trong cơ thể tuôn ra ngăn cách huyết vụ vung vãi xuống, chỉ thấy giữa trời tràn ngập ánh sáng xanh, một đạo thân ảnh thon dài hiện ra, câu động năng lượng thiên địa thuộc tính thủy bốn phía, hải vực lập tức cuộn trào.

Đây là một trung niên bộ dạng chừng hơn bốn mươi tuổi, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, thân khoác áo choàng màu lam nhạt, bên hông đeo đai lưng màu vàng, khí chất tao nhã lịch sự, khí tức trên người lại rất lăng lệ, toàn thân tán phát ra một loại khí tức khiến người sợ hãi.

- Mạnh thật!

Khí tức ba động trên thân người trung niên khiến Tô Dật cảm thấy sợ rằng còn mạnh hơn cả đại ca Tây Vô Tình, tựa hồ chỉ hơi kém cường giả đẳng cấp như Tô Cuồng Ca trưởng lão và Băng Phủ một chút thôi.

Hơn nữa từ trên người đối phương, Tô Dật còn cảm giác được một cỗ khí tức vương giả.

Đó là khí tức độc hữu của thượng vị giả, vừa nhìn liền biết người này thân cư cao vị, tuyệt không tầm thường.

Hư không nơi không xa, đám cường giả Nguyên Hư cảnh Hải Long Bang cũng đã đuổi tới, phía xa xa cự thuyền đang xé sóng đuổi theo sát gót.

Mắt thấy phó bang chủ Tần Kiếm trực tiếp vẫn lạc, đám cường giả Hải Long Bang vốn đang đằng đằng sát khí đuổi tới lập tức ngừng lại, ánh mắt kiêng sợ nhìn đạo thân ảnh vừa xuất hiện.

- Không hay, là chưởng môn Huyền Kiếm môn Quý Thiên Phục, đi mau, nhanh!

Có người kinh hô, lập tức quay đầu hoảng hốt đào tẩu.

Cự thuyền ầm vang, từng đạo thân ảnh trên boong tàu cũng kinh hãi thất sắc, vội quay đầu thuyền bỏ chạy.

- Hừ, còn muốn đi, một tên cũng đừng hòng thoát!

Giữa trời, thân ảnh trung niên đột nhiên tan biến.

- Ùng ùng...

Chớp mắt sau, lúc trung niên lần nữa xuất hiện, hải vực phía dưới cuộn lên sóng biển ngất trời, nhấc lên từng cột nước cao vài chục trượng, khí tức đáng sợ tuôn trào, lan ra khắp hải vực.

- Nhanh, đi mau!

Lúc này, đám cường giả Hải Long Bang kia ngay cả ý niệm phản kháng đều không có, ai nấy đều sợ hãi không thôi, chạy trốn tứ phía.

Trung niên đại khai sát giới, ra tay vô tình, thân ảnh lướt tới, khiến cho hư không chấn động, hải vực nứt ra, lục quang ngất trời.

Nguyên khí thuộc tính thủy phủ kín nửa vòm trời, uy áp lăng lệ khuếch tán, sát ý xung thiên.

Đám cường giả Nguyên Hư cảnh Hải Long Bang không thoát được một ai, đều trực tiếp bị đánh chết, thi cốt vô tồn.

Cự thuyền của Hải Long Bang cũng bị trực tiếp chấn vỡ.

Từng tên đệ tử Hải Long Bang bị đồ sát, tiên huyết nhuộm đỏ hải vực, thoáng chốc liền tiêu tan trong sóng biển cuộn trào.

Nơi xa, chứng kiến cảnh tượng kia, Tô Dật không khỏi động dung, trung niên nhìn như tuấn tú lịch sự đó, không ngờ ra tay lại cực kỳ sát phạt quyết đoạn, gọn gàng lưu loát, lăng lệ vô tình.

Phía xa xa, có bóng thuyền xuất hiện, tựa hồ là một ít người vây xem, dừng chân ở nơi xa quan vọng.

- Sưu!

Thân ảnh trung niên lướt trên khoảng không, lặng lẽ hạ xuống bên người Quý Hàm Nặc, khí tức lăng lệ vô tình chuyển thành ôn nhu và lo lắng, nhìn Quý Hàm Nặc, cẩn thận quan sát một lúc, thấy có vẻ hoàn hảo vô khuyết, lúc này mới hơi chút yên tâm, lập tức đưa cho con gái một viên đan dược chữa thương, nhẹ nhàng nói:

- Không sao là tốt rồi, nhanh uống vào.

- Cha, Vũ Đình nàng vì cứu ta, bị người Hải Long Bang...

Tiếp lấy đan dược, nhìn trung niên trước mắt, Quý Hàm Nặc rốt cục không cầm được nước mắt.

- Sự tình đại khái ta đã biết, chuyện Hải Long Bang ta sẽ xử lý.

Quý Thiên Phục vừa nói vừa vén vạt áo lau nước mắt trên khóe mi con gái, trong mắt tuôn ra hàn quang lăng lệ, nói tiếp với Quý Hàm Nặc:

- May mà ta tới kịp, chúng ta trở về trước rồi nói.

- Đúng rồi, cha, hắn là Tô Dật, lúc nãy nhờ có hắn cứu ta, bằng không, sợ là cha không gặp được con nữa đâu.

Quý Hàm Nặc gật đầu, kéo tay Quý Thiên Phục đi tới trước mặt Tô Dật, cười với hắn một cái rồi nói:

- Đây là cha ta, chưởng môn Huyền Kiếm môn, giờ chúng ta đã an toàn!

- Ân cứu mạng tiểu nữ, Quý mỗ ghi khắc trong lòng, đa tạ Tô Dật tiểu huynh đệ!

Mắt nhìn Tô Dật, Quý Thiên Phục thần sắc chân thành, mắt mang ý cười, ôm quyền thi lễ với Tô Dật. Thái độ hắn rất khiêm cung, thật khó tưởng tượng, chính người đàn ông trung niên tuấn tú lịch sự này, vừa nãy lại cũng chính là người đồ sát đám cường giả Hải Long Bang.

Nhưng Tô Dật hiểu rõ, người như thế mới càng đừng nên trêu chọc, người này niên kỷ cũng không lớn, chừng hơn bốn mươi tuổi đã có tu vi như thế, lại còn là chưởng môn Huyền Kiếm môn, không nghi ngờ vô luận là thiên tư thực lực hay thủ đoạn đều rất lợi hại.

Ở nơi như Hỗn Loạn vực, nếu chỉ có một trong hai hạng thực lực và thủ đoạn thì rất khó làm đến bước này.

- Cũng không giúp được gì, Quý chưởng môn khách khí!

Tô Dật ôm quyền hoàn lễ, mắt mang ý cười, tuy nói là hắn giúp Quý Hàm Nặc chút chuyện nhỏ, nhưngngay từ đầu hai người kết bạn mà đi cũng là bởi có việc cầu người.