← Quay lại trang sách

Chương 885

Đỉnh núi, một thiếu nữ áo hồng dáng người tuyệt thế, trong mắt dập dờn lưu quang, nhìn về phương xa, thì thào nói nhỏ:

- Khi xưa rốt cục đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi lại hận thấu xương Thánh Sơn, giết nhiều đệ tử Thánh Sơn đến vậy? Trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, như vậy mới có thể giúp ngươi...

.........

- Phần phật......

Trong không gian thần bí, từng luồng khí tức ba động, năng lượng thiên địa dập dờn.

Trọn chín ngày sau, sắc mặt Tô Dật cuối cùng đã hồng hào không ít, khí tức cũng không còn uể oải hư nhược như trước, từ Thái Hư Thần Hải trong đan điền, có tiếng ù ù truyền ra, như là phong lôi vang dậy.

Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vốn đã bất phàm, cộng thêm Tô Dật phục dụng không ít linh tu Bích Huyết Linh Tham và Linh Dịch, nhờ đó mới có hiệu quả rõ ràng như vậy.

- Hô!

Lúc này, Tô Dật thu lại thủ ấn, khí tức trên thân từ từ nội liễm, cổ họng phun ra một ngụm trọc khí, sau đó hai mắt mở ra, xích quang lóe lên, giống như hai đạo thiểm điện đỏ chói lướt đi, rồi ngay lập tức bình tĩnh trở lại.

Linh tu và đan dược chữa thương trong cơ thể đều được luyện hóa, cảm giác thương thế trên người đã phục hồi bảy tám phần, trong lòng Tô Dật không khỏi mừng rỡ.

Chỉ dùng lực lượng linh hồn thăm dò bên trong, chân mày Tô Dật tức thì nhăn lại.

Lần bị thương này quá nặng, trọng yếu hơn là thường xuyên vận dụng lực lượng sát ý trong phá kiếm tàn khuyết, ảnh hưởng đến căn cơ bản thân, cũng may nền tảng cơ bản của hắn rất vững chắc, bằng không hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng.

- Sau này phải thận trọng mới được.

Tô Dật nhíu mày, trước đây Linh Thiên Tuyết đã cảnh cáo mình, phải cẩn thận khi sử dụng ngoại lực, nếu lạm dụng sẽ gây hại cho bản thân, hơn nữa lực lượng sát ý trong phá kiếm tựa hồ còn gây hại hơn xa ngoại lực bình thường.

- Có vẻ đã khôi phục không ít.

Bích Huyết Linh Tham chui ra từ dưới nền đất, cảm nhận khí tức trên người Tô Dật, nó kinh ngạc thốt lên.

- Hô...

Tựa hồ cảm thấy Tô Dật thức tỉnh, nơi không xa, một đoàn khí tức nóng bỏng như minh hỏa chợt thu liễm, hào quang lộng lẫy từ từ tiêu tan.

Tô Tiểu Soái lướt tới, hai cánh vỗ động, tức thì vọt tới trước người Tô Dật.

- Ngươi tỉnh rồi, vậy ta đi tu luyện thôi.

Thấy Tô Tiểu Soái, Bích Huyết Linh Tham ánh mắt sâu kín, bất giác kiêng sợ, lập tức tan biến vào trong nền đất.

- Lão đại, ngươi thế nào?

Tô Tiểu Soái hạ xuống trên vai Tô Dật, ánh mắt rực rỡ, tròng mắt linh động xoay tròn.

- Ta không sao.

Tô Dật trả lời, nhưng trong lòng rõ ràng, thương thế bản thân đúng là khôi phục, nhưng lại ảnh hưởng đến căn cơ, cần phải nghĩ cách giải quyết mới được, bằng không hiện tại nhìn như không có vấn đề gì, song đối với tu hành sau này lại ảnh hưởng cực lớm.

- Ngươi lại đột phá ư?

Ngay lập tức, cảm giác được luồng khí tức vô hình tràn ra trên thân Tô Tiểu Soái, ánh mắt Tô Dật không khỏi sáng lên, khí tức tiểu gia hỏa này hình như cường hoành hơn so với trước lúc chữa thương không ít.

- Đột phá một chút mà thôi.

Tô Tiểu Soái lại có vẻ không mấy hài lòng với tốc độ đột phá của bản thân, ánh mắt có chút tiếc nuối.

Tô Dật trợn tròn mắt, tốc độ đột phá của tiểu gia hỏa tuyệt đối là khủng bố, không ngờ còn chưa vừa ý.

- Vù vù...

Đúng lúc này, trên thân hai người Tây Vô Tình và Thanh Hoàng cách đó không xa cũng truyền ra khí tức ba động.

Hai người thu liễm thủ ấn, khí tức trên thân quay về trong cơ thể, hai mắt khép chặt lập tức mở ra, quang mang chớp động, khuôn mặt khôi phục phần nào vẻ hồng nhuận.

- Đại ca, thế nào?

Tô Dật đi đến bên người Tây Vô Tình, hắn cảm giác được khí tức trên người đại ca Tây Vô Tình và Thanh Hoàng dường như đã không đại ngại, thầm thở phào một hơi, chỉ là hai người muốn triệt để khôi phục e rằng còn cần một đoạn thời gian.

- Không có gì đáng ngại.

Khóe miệng Tây Vô Tình nhếch lên nụ cười khổ, lần này thương thế rất nghiêm trọng, đến hiện tại mới chỉ khôi phục gần nửa.

Tây Vô Tình cũng tự biết nếu không phải nhờ ở trong không gian bảo địa này, cộng thêm tác dụng từ các loại bảo vật như Linh Dịch và linh tu Bích Huyết Linh Tham, khả năng không biết lúc nào bọn họ mới có thể khôi phục đến trạng thái bây giờ.

Lần này có thể nhặt về một cái mạng, Tây Vô Tình đã rất bất ngờ.

Ở trước mặt Băng Phủ, Thánh Hỏa và đám cường giả Thánh Sơn, bọn hắn lại vẫn có thể toàn thân trở ra, đúng là thượng thiên quyến cố.

- Ngươi thế nào?

Lập tức, Tây Vô Tình cũng hỏi Tô Dật.

Nhìn sắc mặt Tô Dật, trong lòng Tây Vô Tình không khỏi âm thầm chấn động, tựa hồ gia hỏa này đã khôi phục bảy tám phần mười, đương sơ thương thế sợ rằng còn nặng hơn xa hắn, không ngờ tốc độ khôi phục lại khủng bố đến vậy.

Nhưng nghĩ đến hết thảy trên người Tô Dật, Tây Vô Tình lại cũng nhẹ nhàng, gia hỏa Tô Dật này vốn chính là yêu nghiệt,

- Ta cũng không có gì đại ngại.

Tô Dật cười nói.

Nghe vậy, Tây Vô Tình không khỏi lườm Tô Dật một cái, rất là đành chịu. Hồi tưởng lại cảnh tượng trên Thánh Vũ đại hội khi đó, trong lòng vẫn còn cảm thấy kinh hồn táng đảm, gia hỏa trước mắt này quả thực cường hãn đến biến thái.

Sau đó, từ trong miệng Tô Dật, Tây Vô Tình biết được Viêm Lân và Hư Trần tung tích bất minh, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

- Chúng ta không sao, hy vọng Viêm Lân và Hư Trần cũng không việc gì.

Tây Vô Tình khẽ nói.

Tô Dật nhíu mày, đến hiện tại Tô Thiên Tước vẫn chưa rõ tung tích, giờ lão tam Viêm Lân và lão nhị Hư Trần cũng sống chết không rõ.

- Cát nhân tự có thiên tướng, xem tướng mạo Hư Trần và Viêm Lân, hẳn sẽ không gặp chuyện lớn gì đâu.

Thấy Tô Dật nhăn mày, Tây Vô Tình cố nặn ra ý cười, trấn an Tô Dật.

- Hy vọng vậy đi.

Tô Dật gật đầu.

- Giờ chúng ta đang ở đâu?

Tây Vô Tình hỏi, sau khi thức tỉnh thấy mình đang ở trong không gian bảo địa, lại không thấy được Tô Dật, tự biết Tô Dật hẳn đang ở bên ngoài, lần này tiến vào, chắc là đã hiểu rõ ít nhiều về bên ngoài.

- Giờ chúng ta đang ở Hỗn Loạn vực!

Tô Dật báo cho Tây Vô Tình biết tình hình sau khi thức tỉnh, cũng kể lại hết thảy mọi chuyện xảy ra trên Thần Long hải vực cho Tây Vô Tình nghe.

- Hỗn Loạn vực!

Biết được đang ở trong Hỗn Loạn vực, Tây Vô Tình không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh trên mặt liền hiện ý cười, nói:

- Thế lại hay, chúng ta ở trong Hỗn Loạn vực, cường giả Thánh Sơn hẳn không dám tùy tiện tiến vào, tạm thời có thể an toàn.

Đang nói chợt thoáng dừng lại, ý cười trên mặt Tây Vô Tình dần tán đi, sau đó hai hàng chân mày khẽ nhăn lại, tiếp tục nói với Tô Dật:

- Lần này Thánh Sơn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, một khi được đến tin tức chúng ta ở trong Hỗn Loạn vực, dù chúng ta ở lỳ trong này không ra, vậy cũng không phải cách hay.

- Chẳng phải nói cường giả Thánh Sơn không dám tùy tiện tiến vào Hỗn Loạn vực ư?

Tô Dật nghi hoặc hỏi, nếu cường giả Thánh Sơn không dám tùy tiện tiến vào Hỗn Loạn vực, vậy mình ở đây chẳng phải an toàn.

- Cường giả Thánh Sơn đúng là không dám tùy tiện tiến vào Hỗn Loạn vực, chí ít không dám trắng trợn tiến vào, bằng không, Hỗn Loạn vực cũng không được xưng là Hỗn Loạn vực.

Tây Vô Tình trầm giọng nói.