← Quay lại trang sách

Chương 897

Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, ta đương nhiên biết, hiện tại trong Hỗn Loạn vực cũng còn có bán, nghe nói sau khi phục dụng Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, mỗi hai năm đều phải dùng giải dược một lần, nếu không nhục thân sẽ hư thối, cốt nhục tách rời, linh hồn từ từ bị thôn phệ, thừa nhận thống khổ vô tận, thậm chí khi đó còn không cách nào tự sát, cuối cùng sau bảy bảy bốn chín ngày mới sẽ tử vong.

Mắt nhìn Phụ Cốt Phệ Hồn Đan trong tay Tây Vô Tình, Hoàng Kiện nhịn không được run rẩy nói.

Phụ Cốt Phệ Hồn Đan hắn có nghe nói qua, hiện tại trong Hỗn Loạn vực vẫn còn có thể tìm được, chỉ là rất đắt đỏ.

Nghe đồn người có thể luyện chế ra Phụ Cốt Phệ Hồn Đan chỉ có mình Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình, giải dược Phụ Cốt Phệ Hồn Đan cũng chỉ có Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình mới có thể luyện chế.

Một khi dùng Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, nếu không có giải dược, đến lúc đó chỉ có đau không muốn sống, khủng bố hơn cả cái chết.

Hoàng Kiện biết, chỉ cần mình phục dụng Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, từ nay về sau sẽ hoàn toàn bị hai người này khống chế, nghe lệnh từ bọn họ.

Nhưng nếu không uống Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, lúc này hắn căn bản không cách nào trốn thoát, chỉ còn nước tang mệnh ở đây.

Đây là lựa chọn đặt ngay trước mặt hắn, cũng là cơ hội sau cùng!

- Còn có loại đan dược như thế.

Nghe Hoàng Kiện giới thiệu, Tô Dật cũng nhịn không được sởn cả tóc gáy.

- Uống vào Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, ta sẽ án thời gian cho ngươi giải dược, bằng không, hiện tại ngươi có thể tự tận.

Tây Vô Tình sắc mặt lạnh nhạt, trong mắt tràn ngập hàn quang.

Ánh mắt chớp động quang mang, Hoàng Kiện không khỏi do dự.

Mắt nhìn Tây Vô Tình và Tô Dật, Hoàng Kiện không do dự quá lâu, tiếp lấy Phụ Cốt Phệ Hồn Đan trong tay Tây Vô Tình, cắn răng nuốt xuống.

- Được, giờ chúng ta đã có thể tin tưởng ngươi!

Tây Vô Tình gật đầu, sắc mặt bình tĩnh như thường, không có quá nhiều ba động.

- Gặp qua hai vị đại nhân.

Hoàng Kiện hành lễ, phục dụng Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, hắn nhặt về một mạng, nhưng từ nay về sau phải hoàn toàn nghe lệnh hai người này.

- Hoàng lão không cần khách khí, sau này chúng ta là người một nhà, còn Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, ta nhất định sẽ nghĩ cách nói tốt cho Hoàng lão, để đại ca giải thoát cho ngài.

Hàn ý trong mắt Tô Dật tan biến, thay vào đó là vẻ nhiệt tình, trên mặt cũng mang theo ý cười, so với vừa nãy thì hoàn toàn như biến thành người khác.

Chứng kiến vẻ nhiệt tình của Tô Dật, nhất thời Hoàng Kiện khó mà làm quen, cả người sững sờ.

Nhưng Hoàng Kiện cũng rõ ràng, hắn sống đến từng này tuổi, làm sao có thể không hiểu ý của Tô Dật.

Lời này của thiếu niên rõ ràng là trong nhu có cương.

Ý tứ rất rõ ràng, sau này thật lòng đi theo, có lẽ ngày nào đó sẽ triệt để giải độc Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, nhưng nếu có nhị tâm, hạ trường không cần nghĩ cũng biết.

Khó trách Tây Vô Tình đều phải lấy thiếu niên này làm chủ.

Nhìn Tô Dật, Tây Vô Tình quệt môi đành chịu, tiểu tử này đúng là biến sắc còn nhanh hơn lật sách.

- Sau này tất một mực trung thành đi theo bên người hai vị đại nhân, bất chấp gian nguy, muôn chết không từ.

Hoàng Kiện hành lễ, sắc mặt như thường, phục dụng Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

- Hoàng lão không cần khách khí, Bá Vương tông ta đang cần một hộ pháp, từ hôm nay Hoàng Lão gia nhập Bá Vương tông, làm đệ nhất hộ pháp Bá Vương tông, sau này liền xưng Hoàng lão là Hoàng hộ pháp, ngươi cũng có thể trực tiếp gọi ta là tông chủ.

Tô Dật nhiệt tình vỗ vai Hoàng Kiện, rất là mãn ý, Bá Vương tông rốt cục cũng có thêm thành viên.

- Bá Vương tông, đệ nhất hộ pháp!

Hoàng Kiện ngẩn người, trước nay hắn chưa từng nghe qua về Bá Vương tông a.

- Bá Vương tông mới thành lập, sau này Hoàng hộ pháp từ từ sẽ biết.

Nhìn thần tình Hoàng Kiện, Tô Dật cười nói.

Hoàng Kiện tính là đã hiểu, thì ra thiếu niên này không phải đệ tử đại môn đại phái gì, cùng Tây Vô Tình đến chỗ này, tựa hồ cũng là tán tu, khó trách lại dám đánh chết Dương Xuyên mà không chút nào kiêng kỵ, chỉ cần người không biết quỷ không hay, Kim Đao tông cũng sẽ không biết là ai giết.

- Còn có các ngươi, giờ ta cho các ngươi một lần cơ hội, có thể thần phục ta, cũng có thể đi trở về, ta sẽ không làm khó các ngươi.

Ánh mắt Tô Dật rơi xuống thân Bát Dực Hắc Ô Mãng và hai con Hắc Lân Yêu Ưng đang phủ phục cách đó không xa, sắc mặt bình tĩnh hỏi.

Ba thú run rẩy, ánh mắt có chút do dự.

- Ô ô!

Đột nhiên, Bát Dực Hắc Ô Mãng rít gào một tiếng, tám cánh cuồng chấn, tức thì bay lên trời, xoay người rời đi.

Hai con Hắc Lân Yêu Ưng thoáng do dự một lát, liền cũng nhảy lên, đi theo sau thân Bát Dực Hắc Ô Mãng.

Chớp mắt, vẻ bình tĩnh trong mắt Tô Dật tan biến, thay vào đó là hàn quang tóe xạ, cánh tay trái chấn động, kim quang tuôn trào, tay phải giương cung, ba cái mũi tên nhọn rời cung phóng đi.

- Rầm rầm rầm...

Ba tên tề phát, như ba đạo thiểm điện vàng óng, mang theo khí tức nóng bỏng ngất trời, nháy mắt đâm tới.

Ba thú ánh mắt hoảng hốt, căn bản không cách nào tránh thoát.

Ba đạo thiểm điện xuyên qua thân thể ba thú, ba thú lập tức kêu lên thảm thiết, huyết vụ phun trào.

Tô Dật thu cung, mặt sắc khôi phục bình tĩnh, mắt mang ý cười, nói:

- Cũng tốt, đã lâu không được ăn thịt.

Nghe vậy, trên mặt Tây Vô Tình cũng hiện ý cười.

Chỉ có Hoàng Kiện là tâm tình phức tạp, chấn kinh không thôi. Hắn không khó để biết, thiếu niên này giết ba con Man Yêu thú, đối với hắn mà nói cũng là giết gà dọa khỉ, đằng sau ý cười trên mặt, thiếu niên lại ra tay hết sức dứt khoát, sát phạt lăng lệ, vừa nãy nếu hắn không chọn uống vào Phụ Cốt Phệ Hồn Đan, kết cục của ba thú hiện tại cũng chính là kết cục của hắn.

Sau đó, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Kiện, thiếu niên trực tiếp chặt nát thịt Hắc Lân Yêu Ưng và Bát Dực Hắc Ô Mãng, để cho Lang Đầu Yêu Bức và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn mang đi.

Một canh giờ sau, tìm được một nơi ẩn núp có non có nước, Hoàng Kiện lại thấy một cảnh càng hung hãn, trên người thiếu niên tựa hồ mang theo cả bát tô và đồ gia vị, bắc lên bếp nồi, cọ rửa sạch sẽ thịt Hắc Lân Yêu Ưng và Bát Dực Hắc Ô Mãng, còn đặc ý ướp một lát, sau cùng làm một nồi canh thịt rắn, cánh chim nướng.

Chẳng bao lâu, mùi thịt sực mũi, thịt quay vàng óng, dầu mỡ bóng nhẫy, nhìn thèm nhỏ dãi.

Tây Vô Tình không khách khí cắn nuốt ngấu nghiến, trên thân còn có rượu ngon, hoàn toàn không để ý hình tượng.

- Hoàng hộ pháp, ngon lắm, nếm thử xem sao!

Tô Dật đưa cho Hoàng Kiện một tảng lớn thịt quay, mắt mang ý cười.

Hoàng Kiện ngửi mùi thịt nướng, sớm đã không nhịn được, mặc dù là người tu luyện, đến tu vi như hắn sớm đã không cần ăn uống, nhưng ham muốn thì vẫn vĩnh viễn tồn tại.

Một miếng thịt xuống bụng, ánh mắt Hoàng Kiện lập tức sáng rực lên, quả thực chưa từng được ăn mỹ vị như vậy.