← Quay lại trang sách

Chương 900

Tô Dật nằm ngửa mắt trên đất, lúc này mới thấy rõ từng gương mặt đang xúm lại chung quanh, nam nữ già trẻ đều đủ cả, trên có lão thái bà tám chín mươi tuổi, dưới có hài đồng chập chững biết đi, ai nấy đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá mình, ai nấy tựa hồ cũng đều cảm thấy mình không đủ trắng.

- Đây là một đám biến thái, hay là bộ tộc ăn thịt người...!

Tô Dật bị phong ấn cấm chế, không cách nào mở miệng, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

- Để ta, ta mang hắn đi cho người tắm rửa.

Một phụ nhân trung niên bước ra, mắt nhìn Tô Dật, rồi quay sang nói với trung niên đại hán tên Phong Cốc.

- Mẹ Phong Đào, tiểu tử này hình như nặng lắm, ngươi chú ý chút.

Phong Cốc mắt mang nghi hoặc đánh giá Tô Dật, đoạn đường này chỉ có hắn thở dốc hổn hển, sắc mặt xám trắng, không biết vì sao, vác theo tiểu tử này, hắn cứ cảm thấy đối phương nặng một cách dị thường.

- Nặng được đến đâu, một đứa nít ranh mà thôi.

Phụ nhân trung niên không thèm để ý, một tên tiểu gia hỏa, nhìn hình thể cũng gầy gò ốm yếu, có thể nặng được mấy cân.

Nói xong, phụ nhân trung niên nhấc Tô Dật ở trong tay, ánh mắt tức thì ngạc nhiên, nói:

- Tiểu tử này đúng là nặng thật.

Phụ nhân trung niên kinh ngạc phát hiện, nàng bình thường nhấc cả trăm cân đều không thành vấn đề, nhưng xách thiếu niên này lại hơi có chút mất sức.

- Lẽ nào...

Tiếp đó ánh mắt phụ nhân rơi vào thanh đại đạo và phá kiếm tàn khuyết sau lưng Tô Dật, rõ ràng thiếu niên này nặng như vậy chắc là bởi một đao một kiếm kia.

- Ta xem một chút.

Phong Úc trưởng lão đi đến bên người Tô Dật, trực tiếp rút đao ra, ước lượng trong tay, ánh mắt khẽ run động, nói:

- Huyền Binh cao cấp, ngược lại không tệ, đưa cho người thích hợp dùng đi, còn kiếm này...

Phong Úc trưởng lão đánh giá đại đao của Tô Dật một cái, Huyền Binh cao cấp, đẳng cấp đã sắp đến Linh Binh, giá trị không nhỏ, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Lập tức ánh mắt Phong Úc rơi trên phá kiếm tàn khuyết, rút nó ra, tức thì biến sắc, cánh tay run lên, nói:

- Sao nặng thế này?

Phá kiếm tàn khuyết nặng đâu chỉ hơn nghìn cân, thậm chí Phong Úc không khỏi nghi hoặc làm sao vừa nãy Phong Cốc có thể một đường gánh tiểu tử này về đây.

Phong Úc tự nhiên không biết, thanh phá kiếm tàn khuyết này tựa hồ tùy theo tu vi mà nặng nhẹ bất đồng, cực kỳ quỷ dị.

- Kiếm này không đơn giản.

Bằng trực giác, Phong Úc có thể cảm giác được, kiếm này tuyệt đối không đơn giản, rất bất phàm, tức thì thu vào trong túi không gian.

Tiếp đó, Phong Úc càng không buông tha lồng ngực Tô Dật, từ trong đó móc ra một chiếc túi không gian.

Trên túi không gian có phong ấn cấm chế Tô Dật, Phong Úc có vẻ cũng không mở ra được, đành tạm thời nhét vào trong ngực, lúc này mới phất tay ra hiệu, để người dẫn Tô Dật đi.

Hết thảy diễn ra ngay trước mắt, Tô Dật lại đều bất lực, túi không gian còn đỡ, bên trong chỉ có một ít đan dược bình thường.

Đồ quan trọng trước nay Tô Dật đều đặt trong không gian thần bí, dù sao ở trong đó cũng bảo hiểm hơn.

Nhưng phá kiếm tàn khuyết bất phàm cỡ nào, Tô Dật rõ ràng hơn bất kỳ ai.

Nhưng lúc này trơ mắt nhìn Phong Úc kia thu lấy phá kiếm vào trong túi không gian của hắn, Tô Dật lại chỉ biết bất lực.

Tiếp sau, Tô Dật trơ mắt nhìn mình bị một phụ nhân mắt mang ý cười dẫn đi, xuyên qua mấy sân viện và hành lang, cuối cùng đi đến một nơi đình viện vắng vẻ.

Đình viện hành lang gấp khúc u tĩnh, trong tiền sảnh, phụ nhân trung niên nhẹ nhàng đặt Tô Dật xuống đất, sau đó hướng phòng đối diện hô:

- Kỳ nha đầu, Phong Úc trưởng lão đã trở về, bắt được tiểu tử này, ngươi tắm rửa cho tiểu tử này một phen, tìm một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, tốt nhất tắm cho trắng một chút.

Nói xong, phụ nhân trung niên quay sang nhìn Tô Dật, ánh mắt mang theo một ít tiếc hận và không đành lòng, nói:

- Tiểu gia hỏa, đừng trách chúng ta, chúng ta cũng là bị ép buộc, muốn trách thì trách ngươi số mệnh không tốt.

Nói xong, phụ nhân trung niên rời đi.

- Tứ thẩm, Phong Úc trưởng lão trở về nhanh vậy ư? Ta biết rồi.

Ngoài đình viện, có tiếng thanh thúy truyền ra, theo sau là tiếng đẩy cửa, một đạo thiến ảnh mạn diệu đi ra.

Mùi hương thoang thoảng tràn đến, có làn váy phiêu động đi tới trước mắt Tô Dật.

Tùy ý nhướng mắt nhìn lên, trước mặt là một nữ tử quần áo giản dị, bộ dạng ước chừng khoảng hai mươi tuổi, chải đuôi ngựa, tóc mai đen nhánh tùy ý tán lạc bên tai, tăng thêm vài phần quyến rũ.

Nữ tử dáng dấp thanh tú, da thịt trắng nõn, quần áo giản dị không che được khí chất tiểu gia ngọc bích, nhưng không hiện vẻ nhu nhược, ngược lại lộ ra cảm giác cứng cỏi.

Đặc biệt là nữ tử có một đôi mắt to sáng, linh động mà không mất kiên định.

Nữ tử thấy phụ nhân trung niên đã đi xa, cúi đầu đánh giá Tô Dật, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, thì thào nói nhỏ:

- Đúng là không trắng lắm, khó trách dặn phải tắm kỹ.

Vừa nói nữ tử vừa nhẹ nhàng nhấc Tô Dật lên, tiến vào trong đình viện, xuyên qua mấy dãy nhà, cuối cùng đi đến một gian phòng rộng thoáng.

Trong phòng tràn ngập hơi thuốc, thấm cả tim gan.

Trong phòng đặt một thùng nước lớn, đủ để nhét vào hai ba đại hán.

Nữ tử đặt Tô Dật trên đất, nghiêng nghiêng tựa ở bên tường, sau đó bắt đầu một mình bận rộn.

Khoảng khắc sau, nữ tử từ ngoài viện xách vào từng thùng từng thùng nước sạch, tràn ngập hơi nóng, rót vào trong thùng gỗ.

Cuối cùng thử xem nước có ấm hay không, thậm chí nữ tử còn rắc vào trong thùng không ít cánh hoa hồng.

Tô Dật chứng kiến hết thảy, trong lòng lại đang âm thầm thử vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, muốn cởi ra phong ấn cấm chế do Phong Úc bố trí.

Nhưng nữ tử này ra ra vào vào, Tô Dật không cách nào tập trung được.

Bị người bắt, hình như còn là tiến vào sào huyệt đối phương, Tô Dật không khỏi lo lắng.

Nhóm người tựa hồ rất biến thái, sớm biết thế ít nhất cũng phải mang theo Hoàng Kiện bên người, lúc này dù mình có cởi được phong ấn cấm chế, e rằng cũng không biết nên thoát thân thế nào.

Trong hang ổ đám người này có vẻ cũng có không ít cường giả.

Hiện tại, hy vọng duy nhất của Tô Dật chính là hy vọng đại ca Tây Vô Tình sớm chút hoàn tất đột phá, sau đó tìm tới đây giải cứu mình, bằng không sợ là phiền phức to.

- Để ta tắm rửa cho ngươi.

Trong lúc Tô Dật còn đang suy tư, khuôn mặt thanh tú của nữ tử đã hiện ra trước mặt, con ngươi linh động, trong suốt sáng tỏ.

Đôi mắt to sáng dối diện Tô Dật, phản chiếu thân ảnh hắn, giống như một vũng nước trong veo, hương thơm độc hữu nữ tử xông thẳng vào mũi Tô Dật.