Chương 916
Không…
Sắc mặt đám người Đại trưởng lão đại biến, thi triển thân hình, nguyên khí còn dư lại trong cơ thể phun trào, muốn ngăn cản Hoàng Kiện.
Phong Úc trưởng lão đã triệt để trọng thương, Hình Đường trưởng lão cụt tay, khó có thể đứng lên, căn bản không có sức tái chiến!
- Tự thân các ngươi cũng khó bảo toàn!
Tây Vô Tình hừ lạnh, ống tay áo đảo qua, hư không bốn phía nổi lên cuộn sóng, từng cổ kình khí vô hình tràn ngập ra, trực tiếp trùng kích lên thân đám người Đại trưởng lão, đánh ba cường giả Nguyên Hư cảnh rơi xuống đất.
- Tô Dật, không nên, van ngươi, cầu ngươi thả qua tộc nhân của ta.
Phong Kỳ Nhi khẩn cầu, hoa dung thất sắc, lần thứ hai lôi kéo cánh tay Tô Dật khẩn cầu, nàng biết chỉ có Tô Dật mở miệng, mới có thể làm cho tộc nhân sống sót.
Tô Dật phất tay áo, Hoàng Kiện, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn ngừng thế công.
- Cho ta một cái lý do, tại sao ta phải thả tộc nhân của ngươi, bọn họ muốn giết ta, ta không có lý do gì bỏ qua đám người này.
Tô Dật nhìn Phong Kỳ Nhi, thanh âm rất lớn, mắt mang lãnh ý.
- Phong Kỳ Nhi, van ngươi, bảo bọn họ buông tha chúng ta đi!
- Phong Kỳ Nhi, ngươi là người Phong gia chúng ta, là chúng ta nuôi ngươi lớn, sao ngươi có thể dẫn người huyết tẩy tộc nhân!
-...
Từng thanh âm ầm ĩ, hết thảy ánh mắt đều rơi vào người Phong Kỳ Nhi, tựa hồ cảm giác được, lúc này thiếu niên kia có thể sẽ nghe Phong Kỳ Nhi, chỉ có Phong Kỳ Nhi mới có thể làm cho thiếu niên kia dừng tay.
- Tô Dật, ta van ngươi, chỉ cần ngươi bỏ qua tộc nhân của ta, cái gì ta cũng nguyện ý làm.
Phong Kỳ Nhi nhìn Tô Dật, ánh mắt khẩn cầu, vì tộc nhân, nàng hết thảy đều nguyện ý.
- Đây là ngươi nói, muốn mạng của ngươi cũng có thể sao?
Tô Dật nhìn chằm chằm Phong Kỳ Nhi.
- Chỉ cần ngươi có thể buông tha tộc nhân của ta, ta nguyện ý lấy mạng ta để đổi!
Phong Kỳ Nhi không có bất kỳ do dự nào, từ lúc bằng lòng đi chỗ Yêu Hoàng, thì đã không đếm xỉa đến, sớm làm xong dự định tử vong.
- Vậy thì tốt, như ngươi mong muốn, lấy mạng của ngươi, đổi mạng của các tộc nhân.
Tô Dật gật đầu, sau đó ném Phong Kỳ Nhi xuống đất.
Từng ánh mắt mang theo kinh ngạc và hoảng sợ nhìn Tô Dật, có vẻ hơi mờ mịt.
- Mọi người nghe cho kỹ, dùng mạng của Phong Kỳ Nhi đổi lấy mạng của các ngươi, ta đếm đến mười, các ngươi đi lên ba mươi người ra tay giết nàng, nếu không hôm nay huyết tẩy nơi đây, không lưu một cái!
Tô Dật nhìn bốn phía, trong mắt hàn ý bắt đầu khởi động.
- Chuyện gì xảy ra?
- Muốn giết Phong Kỳ Nhi sao?
Nghe vậy, toàn trường biến sắc, từng ánh mắt kinh ngạc, vốn cho rằng Phong Kỳ Nhi và thiếu niên kia quan hệ không tệ, nhưng bây giờ thiếu niên này lại muốn giết Phong Kỳ Nhi, cái này làm cho bọn họ không thể không ngoài ý muốn.
Phong Kỳ Nhi cũng ngoài ý muốn, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Tô Dật.
- Mười... Chín... Tám...
Ở dưới vạn chúng chú mục, Tô Dật đã đếm ngược.
- Hừ!
- Kỷ...
Hoàng Kiện hừ lạnh, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn xoay quanh, khí tức trên người dần dần khởi động, sắc bén hung hãn, sát ý thao thiên.
- Mọi người nhanh lên, giết Phong Kỳ Nhi!
Trong nháy mắt, có một đại hán đi ra, sắc mặt co rúm, ánh mắt sợ hãi mà âm lệ, tăng thêm vài phần dữ tợn.
- Chúng ta cũng là vì tộc nhân, nhanh!
Có người thứ nhất bước ra, thì có người thứ hai, thứ ba.
- Vì tộc nhân.
- Ba, hai...
Làm Tô Dật mới đếm ngược đến hai, đã có ba mươi người đi ra, ba mươi người đều nhìn chằm chằm Phong Kỳ Nhi, ánh mắt âm lệ.
Nhìn từng ánh mắt âm lệ kia, đột nhiên Phong Kỳ Nhi cảm giác được xa lạ trước nay chưa từng có.
Từng khuôn mặt quen thuộc, lúc này lại xa lạ như thế, thậm chí từng ánh mắt đều làm cho nàng hoảng hốt sợ hãi.
- Nhanh, giết Phong Kỳ Nhi!
- Tất cả vì gia tộc, Phong Kỳ Nhi vốn có bệnh trong người!
- Phong Kỳ Nhi, ngươi là vì gia tộc mà chết, các tộc nhân nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi.
Có người vọt ra, tay cầm binh khí, hàn quang trong vắt lướt tới.
Ầm ầm...
Trong sát na, từng thế công sắc bén cuốn về phía Phong Kỳ Nhi, hàn ý lạnh lùng, tràn ngập sát ý.
Khóe miệng Phong Kỳ Nhi hiện lên vẻ mỉm cười, ánh mắt nhắm lại, thế nhưng nụ cười kia lại đắng chát như vậy.
Rầm rầm rầm...
Từng tiếng nổ đùng đoàng truyền ra.
- A...
- Phốc phốc...
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, bóng người bay ngược, rơi vô cùng thê thảm.
Ánh mắt mọi người kinh ngạc không thôi.
Sát ý phai nhạt, thế công tiêu tán, Phong Kỳ Nhi kinh ngạc mở mắt, trước người có một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, bảo hộ ở trước người nàng.
- Thấy không, cái này là tộc nhân của ngươi, vì tư lợi không gì sánh được, đáng giá ngươi lấy mạng bảo hộ sao, huống hồ đây đã là lần thứ hai.
Thanh âm nhàn nhạt của Tô Dật vang lên.
Ánh mắt của Phong Kỳ Nhi có chút mờ mịt.
- Ta đáp ứng ngươi, vậy thì sẽ không nuốt lời, từ nay về sau, ngươi đã không nợ bọn họ cái gì.
Tô Dật tiếp tục nói.
Ánh mắt Phong Kỳ Nhi sáng lên, nhìn Tô Dật, Tây Vô Tình, Hoàng Kiện, tựa hồ đã rõ ràng, sau đó tiến lên mấy bước, nhìn các tộc nhân, hai đầu gối quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái nói:
- Phong Kỳ Nhi cảm tạ công ơn nuôi dưỡng của tộc nhân, sau này sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ mấy vị đại nhân này, không bao giờ vì mọi người làm bất cứ việc gì nữa.
Nói xong, Phong Kỳ Nhi đứng dậy.
Từng ánh mắt nhìn Phong Kỳ Nhi, đều xấu hổ không thôi.
- Đa tạ chư vị đại nhân, sau này Phong Kỳ Nhi sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ mọi người.
Phong Kỳ Nhi đi trở về bên người Tây Vô Tình, cúi người hành lễ, ánh mắt cảm kích.
Nàng biết hôm nay, là mấy vị đại nhân này cố ý an bài, Tô Dật căn bản không có ý muốn huyết tẩy các tộc nhân khác, Hoàng Kiện và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn xuất thủ, cũng không có lấy tánh mạng ai cả.
Nếu không thì lấy thực lực của Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn và Hoàng Kiện, nhấc tay cũng không biết có bao nhiêu người bỏ mạng.
- Đi thôi.
Tây Vô Tình nhẹ giọng nói.
Tô Dật gật đầu, hy vọng trải qua lần này, có thể có chút tác dụng với Phong Kỳ Nhi.