Chương 919
Năm con Yêu Hư cảnh như vậy, cộng thêm Đạp Vân Ngân Báo và Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu, tỏa ra khí tức kinh người, phong vân dũng động, làm cho Tô Dật không khỏi liếm khóe miệng, Yêu Hư cảnh, trên người cũng có Yêu Đan nha.
- Ngao ô...
Thú triều càn quét đến, khí thế hội tụ vào quá kinh người, tiếng gầm leng keng, kinh khủng không gì sánh được.
- Nhiều Man Yêu Thú như vậy...
Cả người Phong Kỳ Nhi run rẩy, trong lòng ngưng trọng không gì sánh được.
- Cô...
Lang Đầu Biên Bức và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn không có quá nhiều ảnh hưởng, cả người quang mang lấp lóe, há miệng rít gào, hung uy khuếch tán, ngược lại làm cho đám mãnh thú phía trước run rẩy, trở nên bất an.
Khí tức trên người Lang Đầu Biên Bức và Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn dập dờn, thậm chí làm cho Âm Dương Minh Hoàng cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ánh mắt Tô Dật đảo qua bầy thú rậm rạp chằng chịt, sau đó nhìn Âm Dương Minh Hoàng mỉm cười nói:
- Âm Dương Minh Hoàng, làm cái giao dịch không?
Thấy Tô Dật mở miệng, Âm Dương Minh Hoàng kinh ngạc ngẩn người, không khỏi đánh giá cẩn thận, càng đánh giá ánh mắt càng kinh ngạc, từ trong cơ thể thiếu niên kia, hắn lại cảm giác được một loại khí tức làm hắn bất an.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Âm Dương Minh Hoàng cảm giác đối phương tuyệt đối không phải người bình thường.
- Bá Vương Tông, tông chủ Tô Dật.
Tô Dật đáp.
- Bá Vương Tông...
Âm Dương Minh Hoàng nghe vậy, lắc đầu, nhìn Tô Dật hơi nghi hoặc nói:
- Chưa có nghe qua.
- Chưa có nghe qua không trọng yếu, chí ít bây giờ ngươi biết rồi, nói chuyện giao dịch đi!
Tô Dật nhìn Âm Dương Minh Hoàng, khuôn mặt mang theo tiếu ý nói, tuy đội hình của Âm Dương Minh Hoàng rất cường đại, nhưng hiện tại bên cạnh mình có đại ca Tây Vô Tình và Thanh Hoàng, đủ để ứng phó hết thảy.
- Cùng ta giao dịch... Ha ha...
Âm Dương Minh Hoàng nghe vậy, ngẩn người một chút, sau đó cười to, ánh mắt đảo qua Kim Cương Sư Thứu, Thanh Hoàng, Hoàng Kiện, còn có Tây Vô Tình nói:
- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ta không cần biết ngươi là Bá Vương Tông gì, cũng không cần biết ngươi là tông chủ gì, lấy mấy người các ngươi cũng dám càn rỡ ở trước mặt bổn hoàng, ta nhìn tiểu tử ngươi tựa hồ hơi bất phàm, nhưng vẫn là đồng nam, nói không chừng đối với bổn hoàng còn có trọng dụng, tuy không đủ trắng, nhưng bổn hoàng tạm dùng cũng được, hắc hắc.
Nói xong, càng nhìn Tô Dật, Âm Dương Minh Hoàng càng thêm yêu mến, vẻ tà mị càng ngày càng đậm.
- Thật ác tâm...
Bị ánh mắt của Âm Dương Minh Hoàng nhìn chằm chằm, Tô Dật nhịn không nổi da gà, cả người khó chịu không nói ra được, ánh mắt trầm xuống, nhìn thẳng Âm Dương Minh Hoàng nói:
- Âm Dương Minh Hoàng, thần phục ta, hãy để cho ta lấy Yêu Đan của ngươi, tự quyết định đi!
- Ha ha ha...
Âm Dương Minh Hoàng nở nụ cười, tiếng cười như sấm rền, rung động hư không bốn phía.
Thời điểm tiếng cười ngừng lại, Âm Dương Minh Hoàng nhìn chằm chằm Tô Dật, ánh mắt cũng âm trầm xuống nói:
- Tô Dật, chờ lát nữa, bổn hoàng sẽ để cho ngươi dục tiên dục tử!
Ánh mắt hắn dời đi, Âm Dương Minh Hoàng nhìn chằm chằm Kim Cương Sư Thứu, trầm giọng nói:
- Xem ra ngươi đã thần phục nhân loại, thực sự là sỉ nhục của Yêu tộc!
- Âm Dương Minh Hoàng, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thần phục đi.
Kim Cương Sư Thứu trầm giọng nói, trong lòng hiểu rõ, chủ nhân của nó đã không dễ chọc, Âm Dương Minh Hoàng khó có thể là đối thủ, huống hồ còn có một Yêu Hoàng khác.
- Hừ, lại cam tâm thần phục nhân loại, cam nguyện sỉ nhục Yêu tộc ta, lát nữa sẽ giải quyết ngươi!
Ánh mắt của Âm Dương Minh Hoàng sắc bén, có hơi lạnh tỏa ra, khí tức trên người bắt đầu cuộn trào.
- Ngao ô!
Bốn phía thú triều rít gào, khí tức xung thiên!
- Nghiệt súc, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, một hồi lấy Yêu Đan của ngươi, nướng ngươi nhắm rượu!
Ánh mắt của Tô Dật cũng trầm xuống, trong mắt hàn quang lấp lóe.
- Nói khoác mà không biết ngượng, vậy để cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực của Yêu Hoàng cảnh!
Ánh mắt Âm Dương Minh Hoàng trầm xuống, năng lượng bốn phía ba động, thân hình đột nhiên tiêu thất ngay tại chỗ.
Thời điểm thân hình của Âm Dương Minh Hoàng tiêu thất, Tây Vô Tình và Thanh Hoàng đồng thời ra tay, dưới chân Thanh Hoàng có ánh sáng lấp lóe, thân ảnh trực tiếp xuất hiện ở trước người Tô Dật.
- Xoẹt!
Một thủ ấn xé rách hư không, thân hình Âm Dương Minh Hoàng hiển lộ, ánh mắt chứa đầy hàn ý.
- Ngươi còn không có tư cách xuất thủ với đại nhân!
Thanh Hoàng lạnh lùng nói, con ngươi có thanh quang sáng chói, một quyền trực tiếp đối oanh.
- Thình thịch!
- Hừ!
Một tiếng rên rỉ từ trong miệng Âm Dương Minh Hoàng truyền ra, ánh mắt bị kinh hãi thay thế, thân thể liên tiếp rút lui hơn mười bước mới đứng vững.
Mà giờ khắc này, thân hình của Thanh Hoàng chỉ hơi lư lắc mà thôi.
Thấy tình cảnh này, Hoàng Kiện không khỏi hoảng sợ, Âm Dương Minh Hoàng là Yêu Hoàng cảnh tam trọng, lại không làm gì được trung niên kia, hơn nữa vừa rồi Thanh Hoàng còn là bảo hộ Tô Dật, không để cho bất luận kình lực gì tán loạn, thực lực bực này, sợ là cao hơn Âm Dương Minh Hoàng không chỉ một chút.
Phong Kỳ Nhi vốn sợ đến hoa dung thất sắc cũng trợn tròn mắt, ngoại trừ Tây Vô Tình, ai cũng cực kỳ kinh hãi!
- Ngươi cũng là hoàng giả Yêu tộc ta!
Âm Dương Minh Hoàng dừng bước, trong mắt kinh hãi không thôi.
- Dám động thủ với đại nhân nhà ta, không tha cho ngươi được!
Thanh Hoàng không để ý đến Âm Dương Minh Hoàng, trực tiếp động thủ, chỉ một chưởng đã đánh bay Âm Dương Minh Hoàng ra mấy chục trượng.
- Các ngươi rốt cuộc là ai!
Sắc mặt Âm Dương Minh Hoàng đại biến, tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn không cách nào tránh né được.