Chương 918
Tô Dật nhìn Man Yêu Thú mà Âm Dương Minh Hoàng tập hợp, cũng không khó biết, sợ là bởi vì đám thú Đạp Vân Ngân Báo chạy về báo cáo.
Đoàn người ngồi tọa kỵ Man Yêu Thú, không lùi mà tiến tới.
- Ngao ô...
Từng tiếng thú hống truyền ra, đinh tai nhức óc, còn chưa tới gần, mọi người đã có thể cảm giác được từng cổ khí tức hung hãn.
- Tông chủ, lát nữa nếu như cùng những Man Yêu Thú kia giao thủ, ngươi cần phải chú ý an toàn, không nên bị liên lụy vào.
Hoàng Kiện ở bên người Tô Dật nói, tuy thần sắc không sợ hãi, nhưng không dám có bất kỳ sơ suất, hắn biết Âm Dương Minh Hoàng chỉ là Yêu Hoàng cảnh tam trọng, có Tây Vô Tình đối phó, nhưng còn có nhiều Yêu Hư cảnh như vậy, lại không dễ đối phó, hơn nữa ở đây là sào huyệt của Âm Dương Minh Hoàng.
- Ừm.
Tô Dật gật đầu, có Tây Vô Tình và Thanh Hoàng, mặc dù rất chắc chắn, nhưng đây là sào huyệt của Âm Dương Minh Hoàng, nghiệt súc kia chiếm địa lợi và rất nhiều Man Yêu Thú, một khi giao thủ, phải tránh ngoài ý muốn, nếu không sẽ để Thanh Hoàng và Tây Vô Tình phân tâm.
- Lát nữa các ngươi phải chú ý an toàn.
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thú gào đinh tai nhức óc, làm cho sắc mặt của Phong Kỳ Nhi ngưng trọng, tự dưng run rẩy, đây là sào huyệt của Yêu Hoàng kia, theo bản năng khẩn trương sợ hãi, nhắc nhở đám người Tô Dật phải chú ý an toàn, tuy biết Tây Vô Tình và Hoàng Kiện là cường giả, nhưng Âm Dương Minh Hoàng cũng là Yêu Hoàng cảnh.
- Chính ngươi cũng phải chú ý.
Tô Dật nhìn Phong Kỳ Nhi cười, ý bảo không cần quá khẩn trương.
Lấy tốc độ của Kim Cương Sư Thứu, Lang Đầu Biên Bức, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, rất nhanh đã đến gần, càng đến gần, mới càng cảm giác được sơn mạch to lớn.
Dãy núi kia đứng vững ở trong quần phong, không tính cao nhất, nhưng to lớn nhất, khí độ bàng bạc, trong lúc mơ hồ có thể thấy được, trên núi còn có không ít kiến trúc, có lầu các đình viện.
- Yêu Hoàng kia phát hiện chúng ta rồi!
Đột nhiên Tây Vô Tình phất tay ý bảo, lệnh Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, Lang Đầu Biên Bức dừng bước, chân mày hơi cau lại.
- Gào...
Tây Vô Tình vừa nói xong, trên dãy núi đột nhiên chấn động, có ánh sáng kích xạ, tiếng gầm gừ giống như long ngâm, phía dưới cát bay đá chạy, bụi đất tung bay.
- Là các ngươi cản trở chuyện tốt của bổn hoàng!
Một tiếng quát như sấm sét vang vọng, một đạo quang mang lướt tới, trong nháy mắt xuất hiện ở cách mọi người trăm trượng, đạp không huyền phù.
Đây là một trung niên tầm bốn mươi tuổi, nhưng nhìn còn rất trẻ, mũi cao thẳng, tóc dài rối tung, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt giống như thủy tinh ngâm ở trong nước, khí tức yêu mị, nhưng nhìn kỹ, đồng tử bên trái đen nhánh, bên phải hơi nhạt, khóe miệng hơi nhếch, làm cho gương mặt đẹp trai thêm mấy phần quyến rũ.
Nhìn tà mị không nói ra được.
Kỳ quái nhất là đôi tay và trên trán che lấp miếng vảy, bên trái hắc sắc, bên phải bạch sắc, giống như kim loại, phát sinh hàn quang sắc bén.
Trung niên huyền phù ở giữa không trung, tuấn mỹ yêu mị, nhưng khí tức trên người làm cho hư không đọng lại, khiếp người không gì sánh được.
Cảm giác được khí tức kia, trong mắt Tô Dật và Hoàng Kiện đều có chút rung động, đối phương không hề thu liễm khí tức Yêu Hoàng cảnh, xem ra người này chính là Âm Dương Minh Hoàng rồi.
- Yêu Hoàng cảnh, nếu có thể đạt được Yêu Đan, đây chính là trọng bảo nha!
Nhìn Yêu Hoàng, Tô Dật nhịn không được liếm môi, trong mắt tràn ra vẻ nóng bỏng, Yêu Đan của Yêu Hoàng cảnh, đây chính là trọng bảo, giá trị liên thành a.
- Thiếu niên và nữ tử kia, hẳn là hôm nay đưa cho ta đi.
Thời điểm ánh mắt Âm Dương Minh Hoàng đảo qua đám người Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Hoàng Kiện, lập tức nhìn chăm chú vào Tô Dật và Phong Kỳ Nhi, trong mắt lộ ra tiếu dung tà mị nói:
- Lại thêm hai người các ngươi, bổn hoàng có thể triệt để thoát khỏi di chứng khốn kiếp này, đến lúc đó cũng có thể tiến thêm một bước.
Bị ánh mắt của Âm Dương Minh Hoàng nhìn chằm chằm, Phong Kỳ Nhi sợ hãi, thân thể nhịn không được run rẩy, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
Tô Dật không sợ chút nào, chỉ là bị ánh mắt tà mị kia nhìn khó chịu, phảng phất như bị một lão sắc lang nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi thầm than, Âm Dương Minh Hoàng kia thoạt nhìn nửa nam nửa nữ, có thể nam nữ thông cật, nghĩ vậy, cả người nhịn không được run rẩy!
- Ngao ô...
- Rống...
Thú hống liên miên, ở sau lưng Âm Dương Minh Hoàng, mảng lớn thú ảnh phô thiên cái địa xuất hiện, trải ra hư không, phía dưới mãnh thú phi nhanh, rung động quần sơn.
Trên trời dưới đất, Man Yêu Thú xuất hiện rậm rạp chằng chịt, làm mặt đất rung động.
Tô Dật cau mày, cái này sợ là không dưới sáu ngàn Man Yêu Thú, đặc biệt là trước bầy thú, có bảy con Man Yêu Thú khổng lồ, khí tức hung hãn kinh khủng nhất, trong đó có Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu và Đạp Vân Ngân Báo.
Năm con khác cũng là Yêu Hư cảnh, một hắc ngưu to lớn, toàn thân đen nhánh, hai sừng sắc bén, trên người hắc quang yếu ớt, hung đồng đỏ đậm.
Một con dị thú giống như lạc đà, ánh mắt đỏ thẫm, khí tức còn hung hãn hơn cả hắc ngưu.
Một con rết kỳ dị, toàn thân huyết hồng, thể tích nhỏ nhất, chỉ cao vài trượng, nhưng mọc tám cánh, vô số chân rậm rạp chằng chịt, phát ra hàn quang màu máu.
Một con cá sấu cả người bao trùm miếng vảy thật dầy, giống như thiết giáp, cái đuôi đong đưa, làm cho hư không rung động.
Một con gấu chân đạp hư không, còn cao hơn Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu, khí tức cực kỳ hung hãn.