Chương 921
Ở dưới khí tức uy áp của Minh Xà, áp chế chúng nó không ngóc đầu lên được.
- Gào!
Âm Dương Minh Hoàng hét giận dữ, vừa kinh vừa sợ, lực giãy dụa, cái đuôi khuấy động hư không.
- Ngươi không phải đối thủ của ta!
Thanh Hoàng quát lạnh, cái đuôi quất xuống, hung hăng đập vào đầu lâu của Âm Dương Minh Hoàng.
⚝ ✽ ⚝
- A...
Thanh âm va chạm trầm thấp, trong miệng Âm Dương Minh Hoàng kêu thảm một tiếng, đầu lâu rơi xuống huyết vũ, thân thể rơi xuống, nặng nề kích lên mặt đất.
Thân thể Âm Dương Minh Giao rơi đến đất rung núi chuyển, tảng đá nứt ra.
Trên người bị thương rất nặng, làm cho Âm Dương Minh Giao không ngừng kêu rên thảm thiết, thống khổ rít gào, máu tươi tràn ra, trong mắt tràn đầy hàn ý và nổi giận.
Nhưng lúc này Âm Dương Minh Hoàng không ngốc, ý thức được tình huống của mình bây giờ, không kịp kêu rên, trên người tràn ngập u quang quỷ dị, tựa hồ ẩn chứa một loại lực lượng kỳ lạ, làm cho đại địa bốn phía dập dờn, nổi lên động tĩnh kịch liệt.
- Xuy!
Trong nháy mắt, bản thể của Âm Dương Minh Hoàng hóa thành hư ảnh mơ hồ, trực tiếp chui vào trong lòng đất.
Biến hóa như vậy, làm cho Thanh Hoàng cũng có chút trở tay không kịp.
Thanh Hoàng căn bản không nghĩ tới Âm Dương Minh Hoàng lại còn có thủ đoạn này, càng không nghĩ đến Âm Dương Minh Giao vừa thấy không ổn, liền không chút do dự chui xuống đất bỏ chạy!
Nhưng ngay lúc này, thân ảnh của Tây Vô Tình xuất hiện ở giữa không trung, sắc mặt bình tĩnh, nguyên khí từ trong cơ thể phun trào ra, thủ ấn biến hóa, hóa thành một tấm lưới vô hình bao trùm cả dãy núi.
- Xuy xuy...
- Ken két...
- Rầm rầm rầm...
Theo lưới lớn bao phủ, ngọn núi phía dưới truyền ra từng thanh âm xuy xuy, giống như có cái gì thiêu đốt ở trong lòng đất.
Mà sau thanh âm ken két, khe nứt nổ tung, mặt đất không ngừng vỡ nát.
- Gào...
Một tiếng hét dài vang lên, Âm Dương Minh Hoàng vừa mới tiêu thất xuất hiện, trên người bị tấm lưới vô hình bao phủ, giống như cá mắc lưới, ánh mắt hoảng sợ không thôi.
- Ngươi là Ngự Hồn Sư!
Âm Dương Minh Hoàng kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Tây Vô Tình.
Lúc này Âm Dương Minh Hoàng mới chú ý tới lão giả hắc bào kia, vốn cho rằng Minh Xà mới mạnh nhất, lại không biết, nguyên lai lão giả hắc bào kia còn mạnh hơn Minh Xà, hơn nữa còn là một Ngự Hồn Sư.
Âm Dương Minh Hoàng điên cuồng giãy dụa, nhưng vô luận giãy giụa như thế nào, cũng không thể tránh thoát lưới ánh sáng.
- Hừ, kém chút để cho ngươi chạy thoát!
Thanh Hoàng quát lạnh, hóa thành hình người, trực tiếp hành hung Âm Dương Minh Hoàng.
- Gào!
Vốn đã bị trói buộc, lúc này lại bị Thanh Hoàng hành hung, làm cho Âm Dương Minh Hoàng kêu thê lương thảm thiết.
Rầm rầm rầm!
Thanh Hoàng huy quyền như mưa, hạ thủ không chút lưu tình.
Thanh Hoàng ra tay không lưu tình, làm cho lân giáp trên người Âm Dương Minh Giao u quang ảm đạm, không ngừng rạn nứt, huyết vụ vẩy ra.
- Ngao ngao...
Âm Dương Minh Giao không ngừng kêu thảm thiết, nhưng lúc này bị lưới ánh sáng trói buộc, lại thêm Thanh Hoàng trấn áp, cả người vô cùng thê thảm, vô luận giãy dụa như thế nào, cũng không sao tránh thoát được.
Trên lưng Âm Dương Minh Giao đã xuất hiện lỗ máu to lớn, sâu thấy xương, không ngừng kêu thảm thiết, giãy giụa càng điên cuồng kịch liệt.
Càng đáng buồn là, lúc này Âm Dương Minh Hoàng mới phát hiện, mình bị Ngự Hồn Sư kia ràng buộc, thậm chí không có biện pháp tự bạo Yêu Đan.
- Hừ!
Thanh Hoàng hừ lạnh, thân hình nhảy đến trên đầu Âm Dương Minh Giao, một quyền đập xuống.
- Ầm!
Một quyền này, làm Âm Dương Minh Giao đầu váng mắt hoa, khí tức trên người uể oải xuống.
Cũng may đầu của Âm Dương Minh Giao rất cứng rắn, có thể nói hơi biến thái, bằng không chỉ một quyền kia, đã có thể đập nát đầu lâu của hắn.
Thanh Hoàng cũng không khách khí, lần thứ hai huy quyền, muốn oanh sát Âm Dương Minh Giao.
- Chậm đã!
Tô Dật vội vàng ngăn cản.
- Đại nhân!
Thanh Hoàng nhìn Tô Dật, hơi kinh ngạc, nhưng nắm tay dừng lại ở trên đầu Âm Dương Minh Hoàng, chỉ cần Tô Dật gật đầu, sợ là sẽ lập tức giết chết Âm Dương Minh Hoàng.
- Âm Dương Minh Hoàng, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, thần phục ta, nếu không sẽ chết!
Thời điểm Tô Dật nói chuyện, sau lưng xích quang dập dờn, Phù Diêu Bách Biến Bộ bước ra, nguyên khí ngưng tụ hai cánh, hoành không bay xuống.
Vốn Tô Dật cảm thấy Âm Dương Minh Hoàng khó đối phó, cũng là bởi vì một khi tự bạo Yêu Đan, sẽ không phải bình thường.
Lúc trước Linh Thiên Tuyết tự bạo Yêu Đan, uy lực kia Tô Dật còn rõ rõ ràng ràng.
- Ngươi đến cùng là người hay Yêu tộc...
Cảm giác khí tức trên người Tô Dật, Âm Dương Minh Hoàng tự dưng run rẩy, kia rõ ràng là nhân loại, nhưng khí tức trên người lại giống như Yêu tộc chí tôn.
Hơn nữa nội tâm hoảng sợ, làm cho Âm Dương Minh Giao tinh tường, chỉ cần không thần phục, hôm nay mình chắc chắn phải chết.
Yêu Đan trên người nó là trọng bảo, lúc này nó bị ràng buộc, ngay cả Yêu Đan cũng không thể tự bạo.
Nhưng nếu như thần phục nhân loại, nó lại khó có thể cúi đầu.
Tô Dật nhìn Âm Dương Minh Giao, bỗng dưng từ trong cơ thể phun trào xích quang, giống như diệu nhật, uy thế bá đạo hủy diệt khuếch tán ra ngoài.