Chương 922
⚝ ✽ ⚝
Chỉ nháy mắt, hư không bốn phía rung động.
Mái tóc của Tô Dật tung bay, bá đạo bễ nghễ, hai tròng mắt bị xích quang bao trùm, nhìn thẳng Âm Dương Minh Giao, ngữ khí chân thật đáng tin nói:
- Cái này không liên quan gì đến ngươi, cơ hội cuối cùng, ta đếm tới ba, không thần phục, vậy thì chết, một... hai...
Thanh âm giống như sấm rền, mênh mông cuồn cuộn.
Ngao ô
Lúc này quanh người Tô Dật tràn ngập ra uy thế, bốn phía thú triều run rẩy, rít gào phủ phục.
Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu, Đạp Vân Ngân Báo… cũng bị áp chế.
Ở dưới khí thế như vậy, thiếu niên kia giống như Yêu tộc chí tôn hàng lâm, trong mắt Âm Dương Minh Giao tràn đầy kinh ngạc.
Vừa rồi nó còn kỳ quái vì sao hoàng giả như Minh Xà lại nghe lệnh một nhân loại, lúc này xem ra, kia tuyệt đối không phải thiếu niên bình thường.
Khí tức kia giống như Yêu tộc chí tôn, đây mới là nguyên nhân Minh Xà đi theo a.
Long!
Thanh Hoàng cưỡi ở trên đầu Âm Dương Minh Giao, khí tức bắt đầu khởi động, trên nắm tay thanh quang rực rỡ.
Không hề nghi ngờ, chỉ cần Tô Dật đếm tới ba, Âm Dương Minh Hoàng còn không thần phục, sẽ không chút do dự oanh sát đối phương!
- Ba!
Nhìn sát ý trong mắt Tô Dật, Âm Dương Minh Hoàng tuyệt đối không có bất kỳ do dự nào, vội vàng mở miệng nói:
- Ta thần phục!
Nhìn Âm Dương Minh Hoàng phủ phục, sát ý trong mắt Tô Dật từ từ phai nhạt.
Mặc dù Yêu Đan là trọng bảo, huyết nhục của Âm Dương Minh Giao cũng vô giá, cho dù là nướng ăn, cũng có thể thu được không ít chỗ tốt.
Nhưng tất cả những thứ này, cuối cùng không thể so sánh với Âm Dương Minh Giao thần phục.
Đạt được một Yêu Hoàng cảnh tam trọng phụ tá, tự nhiên tốt hơn một viên Yêu Đan rất nhiều.
Nhìn Âm Dương Minh Giao phủ phục, Thanh Hoàng mới thu tay lại.
Mà nhìn thấy cảnh tượng ấy, Phong Kỳ Nhi đã triệt để sửng sờ, Yêu Hoàng làm cho cả gia tộc nàng kiêng kỵ sợ hãi, lúc này lại thần phục Tô Dật!
Ngao ô!
Âm Dương Minh Giao thần phục, còn dư lại mấy nghìn Man Yêu Thú cũng phủ phục xuống.
Một lúc sau, trên núi, kiến trúc cổ xưa, lầu các đình viện, hùng vĩ tráng lệ, bốn phía xanh biếc, kỳ hoa dị thảo khắp nơi.
Tô Dật, Tây Vô Tình, Hoàng Kiện, Thanh Hoàng, Phong Kỳ Nhi nhìn cảnh sắc trên núi, cũng tấc tắc kêu kỳ lạ, không ngờ Âm Dương Minh Hoàng lại chiếm được bảo địa tốt như vậy.
- Nơi đây nguyên bản là địa bàn của một sơn môn nhỏ, về sau bị ta sở đoạt, lại hao phí không ít nhân lực, mới cải thiện nó thành dáng dấp bây giờ.
Âm Dương Minh Hoàng đã hóa thành hình người, trên người vết thương chồng chất, khí tức uể oải, thương thế cực kỳ nặng!
- Là nơi tốt nha.
Hoàng Kiện đánh giá bốn phía, nơi đây bị Âm Dương Minh Hoàng dọn dẹp rất không tồi.
- Tuy địa phương này tốt, nhưng còn có địa phương càng không tệ.
Tô Dật mỉm cười, tựa hồ có ý riêng.
- Tìm được chỗ đặt chân rồi?
Nhìn nụ cười ý vị thâm trường của Tô Dật, Tây Vô Tình hỏi.
- Ân, lát nữa lại cùng đại ca thương lượng việc này.
Tô Dật cười hắc hắc, nhìn Thanh Hoàng nói:
- Ta có chút an bài, nơi đây giao cho ngươi, phân phó mọi người phong tỏa nơi đây, ta muốn bế quan một đoạn thời gian, hộ pháp giúp ta.
- Vâng, chủ nhân.
Thanh Hoàng đáp, thân hình lập tức biến mất.
Ngao ô
Ngay sau đó, bốn phía có thú hống như sấm, từng thú ảnh khuếch tán bốn phía, khí tức dập dờn, như trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Cảm ứng bốn phía, trong lòng Tô Dật thở ra một hơi, đến Hỗn Loạn Vực, hiện tại cuối cùng có chỗ miễn cưỡng đặt chân, nơi này là địa bàn của Âm Dương Minh Hoàng, xem như tạm thời an toàn, có thể yên tâm làm một ít chuyện.
Nửa canh giờ sau, trong thâm cốc, có một thạch động cực kỳ bí ẩn.
Bên trong có động thiên khác, cực kỳ khoáng đạt.
Bên ngoài thạch động, Thanh Hoàng ngồi khoanh chân thủ hộ.
Trong thạch động, Đạp Vân Ngân Báo, Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu nhìn Tô Dật, trong lòng kỳ quái, không biết Tô Dật tìm chúng nó đến đây là vì chuyện gì, trên người chúng còn có thương thế không nhẹ nha.
Âm Dương Minh Hoàng cũng kỳ quái, thiếu niên trước mắt này nói muốn bế quan, lại không biết dẫn hắn vào thạch động này làm gì.
Hoàng Kiện cũng có chút kỳ quái, tông chủ cố ý mang theo hắn, tựa hồ hơi thần bí.
Kim Cương Sư Thứu phủ phục ở bên người Tây Vô Tình, ánh mắt cũng có chút tò mò nhìn Tô Dật.
Phong Kỳ Nhi càng thêm kỳ quái, thiếu niên trước mắt càng ngày càng làm cho nàng cảm thấy thần bí.
Chỉ có Tây Vô Tình mỉm cười, ánh mắt đảo qua Kim Cương Sư Thứul Âm Dương Minh Hoàng, Đạp Vân Ngân Báo… trong lòng tinh tường, số mệnh của đám người này không tệ, đại cơ duyên như thế, Man Yêu Thú khác là cầu còn không được.
- Lát nữa theo ta tiến vào là tốt rồi, sắp có đại cơ duyên cho các ngươi!
Nhìn mọi người ánh mắt kinh ngạc, Tô Dật nhìn Âm Dương Minh Giao nói:
- Muốn có được đại cơ duyên này, ta sẽ ở trên người ngươi bố trí Yêu Linh khế, từ này về sau, nếu ngươi dám phản bội, dù ngoài ngàn vạn dặm, ta ý niệm khẽ động, cũng có thể giết ngươi ở trong vô hình!
- Ta nguyện ý!
Âm Dương Minh Hoàng gật đầu, hắn lựa chọn thần phục, tự biết đã không có đường lui.
Âm Dương Minh Hoàng biết, nếu như lúc này hắn dám nói nửa chữ không, không thể nghi ngờ đại biểu hắn có tâm phản bội, sợ là thiếu niên trước mắt sẽ lập tức hạ sát thủ.
- Ân!
Tô Dật nhìn Âm Dương Minh Giao gật đầu, thủ ấn ngưng kết, trong mi tâm có hào quang nhàn nhạt ba động, nhộn nhạo thần huy, sau đó tràn ngập toàn thân.
Khi ánh sáng này tràn ra, có khí tức cường đại khuếch tán, làm Âm Dương Minh Hoàng, Kim Cương Sư Thứu, Đạp Vân Ngân Báo, Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu… kinh biến.
Ánh mắt đám người Hoàng Kiện, Đạp Vân Ngân Báo, Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu, Phong Kỳ Nhi… còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã nghẹn họng nhìn trân trối.
Đặc biệt là Đạp Vân Ngân Báo, Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu, lúc này thú thể không ngừng run rẩy, thú hồn rung động.