← Quay lại trang sách

Chương 929

Ngao ô!

- Rống!

Trên trời dưới đất, vô số Man Yêu Thú rít gào, mặt đất rung động, tảng đá lăn xuống, khí tức cuồn cuộn hội tụ, thiên địa rung động, cảnh tượng kinh người.

Sau lưng Âm Dương Minh Hoàng, một hắc ngưu toàn thân đen nhánh, trên người hắc quang yếu ớt, hung đồng đỏ đậm.

Một dị thú giống như lạc đà, con ngươi giống như huyết nguyệt khiếp người.

Một con rết huyết hồng, tuy thể tích nhỏ nhất, chỉ cao vài trượng, nhưng mọc tám cánh, vô số chân rết phát ra hàn quang, khí tức thao thiên.

Một con cá sấu hoành không, cả người bao trùm vảy giáp thật dầy, u mịch lạnh lẽo, cái đuôi đong đưa, làm cho hư không rung động.

Một con gấu đen đứng trên hư không, ánh mắt đỏ giống như máu, khiếp người không gì sánh được.

Ở dưới những khí tức đáng sợ kia, mọi người run rẩy, tóc gáy dựng đứng, hai chân như nhũn ra.

- Nhanh, mọi người đi mau, ly khai nơi đây!

Đại trưởng lão quát to, đây là cơ hội sau cùng, căn bản không thể ngăn cản Yêu Hoàng, hiện tại có cơ hội, còn có một đường sinh cơ, ít nhất có thể làm cho một ít tộc nhân có cơ hội chạy thoát.

- Chạy mau, nhanh!

- Nhanh!

Do một ít nồng cốt gia tộc cầm đầu, mang theo người Phong gia nhanh chóng rời đi, tranh thủ thời gian chạy ra tìm đường sống.

- Ta còn có đồ đạc ở trong phòng!

- Còn rất nhiều tài nguyên tu luyện ở trong ngân khố!

Có người tham lam muốn trở về thu dọn đồ đạc.

- Con kiến hôi, còn không trốn!

Ùng ùng!

Cự ngạc hoành không, cái đuôi quét ngang, kèm theo cương phong đáng sợ, không ít người bị đánh bay, miệng phun máu tươi.

- Đi mau!

Đại trưởng lão quát to, đây cơ hội là sau cùng, mấy chục năm trước, có một vị trưởng lão Phong gia trong lúc vô ý tìm được nơi đây, để cho Phong gia phồn diễn sinh sống.

Đây là địa phương giống như thế ngoại đào nguyên trong Hỗn Loạn Vực, nhưng bây giờ Âm Dương Minh Hoàng muốn huyết tẩy nơi đây, bọn họ chỉ có thể bỏ chạy.

- Ô ô...

- Cứu mạng a.

Hài đồng khóc lóc, có người kêu rên, Phong gia hỗn loạn tưng bừng, sợ hãi đan xen, hoảng loạn chạy trối chết.

Rất nhanh, Phong gia không còn người nào.

- Đuổi xa một chút.

Âm Dương Minh Hoàng đạp chân hư không, phất tay dặn dò thủ hạ, lập tức có cường giả Man Yêu Thú truy đuổi, khu trục người Phong gia.

- Lục soát, một cái cũng không cho lưu hạ!

Âm Dương Minh Hoàng phân phó thủ hạ lục soát.

⚝ ✽ ⚝

- Rầm rầm...

Từng đạo kiếm quang từ trong tay Tô Dật lướt ra, kiếm quang dập dờn, ở trong hư không lóe lên một cái rồi biến mất, chỗ đi qua, mặt đất có nứt khe nhợt nhạt.

- Bang bang!

Một tiếng trầm thấp vang lên, tảng đá nổ tung.

Kiếm quyết thu lại, Tô Dật đình chỉ tu luyện Tật Phong Thập Tam Kiếm, trong miệng phun ra một ngụm trọc, sắc mặt trắng bệch, tựa hồ một ngày luyện tập tiêu hao không ít.

- Còn chưa đủ!

Tô Dật nói nhỏ, mắt nhìn bảo kiếm trong tay có chút thất lạc, cái Tật Phong Thập Tam Kiếm này vẫn rất khó tu luyện.

- Ngày mai tiếp tục!

Khuôn mặt trắng bệch, trên người suy yếu, nhưng trong mắt Tô Dật càng cứng cỏi cương nghị.

Tuy Tật Phong Thập Tam Kiếm khó có thể tu luyện, nhưng hôm nay Tô Dật tốt xấu gì cũng có chút thành tích, càng biết được uy năng của Tật Phong Thập Tam Kiếm.

Tô Dật Tô Dật biết, một khi tu luyện thành công Tật Phong Thập Tam Kiếm, đến lúc đó mình sẽ thêm một át chủ bài.

Khoanh chân ngồi xuống, thổ nạp điều tức, tu luyện Tật Phong Thập Tam Kiếm, tiêu hao xem như khá lớn, cũng để cho Tô Dật có chút khó chịu nổi.

Màn đêm từ từ hàng lâm, ánh trăng nhu hòa bao phủ vách núi.

Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn phủ phục ở trên tảng đá, con ngươi như điện, nhìn chằm chằm bốn phía, hộ pháp cho Tô Dật.

Không biết lúc nào, sắc mặt Tô Dật đã khôi phục hồng nhuận.

Theo thời gian trôi qua, lấy Tô Dật làm trung tâm, trong hư không có năng lượng hàng lâm, tản ra hào quang nhàn nhạt, cuối cùng hội tụ về phía mi tâm của Tô Dật.

Khi loại năng lượng này tiến vào mi tâm, đối với Tô Dật mà nói, giống như gió xuân phất qua, thoải mái không nói ra được.

Ở dưới loại năng lượng này, Tô Dật có thể cảm giác được lực lượng linh hồn của mình đang dập dờn.

- Hô lạp lạp...

Tô Dật trầm thần tĩnh khí, tu luyện Ngự Thiên Quyết.

Thân là Ngự Hồn Sư, Tô Dật rất biết tầm quan trọng của lực lượng linh hồn.

Ngự Thiên Quyết, tu luyện chính là lực lượng linh hồn, cho tới hôm nay, Tô Dật chưa từng lơ là Ngự Thiên Quyết.

- Hoa lạp lạp...

Thời gian từ từ trôi qua, quanh người Tô Dật bao phủ ánh huỳnh quang, tràn ngập một loại khí tức cổ xưa.

Xa xa, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn cảm giác loại khí tức này, ánh mắt hơi kinh hãi, thân thể bị áp chế.

Một đêm trôi qua, thời điểm sắc trời dần dần trong suốt, Tô Dật cũng đình chỉ tu luyện, mở hai mắt ra.

- Dường như có đột phá dấu hiệu!

Cảm ứng trong cơ thể, sắc mặt hắn vui vẻ, ở trên Thánh Vũ đại hội đột phá, luyện thành Thái Hư Thần Hải, lúc này lại cảm giác được có dấu hiệu muốn đột phá.

Tô Dật đoán chừng, khả năng là vì gần đây đại chiến tiêu hao quá nhiều, hôm qua tu luyện Ngự Thiên Quyết một đêm, ở dưới lực lượng linh hồn tăng cường phụ trợ, mới sẽ cảm giác lại có dấu hiệu đột phá.

Nhưng đây chỉ là dấu hiệu đột phá mà thôi, Tô Dật rõ ràng, luyện thành Thái Hư Thần Hải, nguyên khí trong cơ thể mình vượt xa đồng cấp, đủ để nghiền ép đối thủ.

Nhưng có ưu điểm, cũng sẽ có khuyết điểm, đó chính là đột phá cần nguyên khí càng khổng lồ.

Đương nhiên, đây chỉ là khuyết điểm nho nhỏ, so sánh với đột phá cần nguyên khí, cảnh giới mới là trọng yếu chân chính.

Bởi vì nguyên khí chỉ cần thời gian là có thể hội tụ.

Mà ở đồng cấp, có Thái Hư Thần Hải, Tô Dật tự tin có thể lực áp bốn phương!

- Lão đại, ta đã trở về.

Xa xa có thanh âm truyền đến, một đạo quang mang sặc sỡ như điện, xuất hiện ở trước người Tô Dật.

Một con chim nhỏ có vẻ rất kích thích bay tới, chính là Tô Tiểu Soái ra ngoài trở về.

- Đừng chạy xa, phụ cận có không ít cường giả Yêu tộc và cường giả Nhân loại!

Tô Dật dặn dò Tô Tiểu Soái, tuy phụ cận có chút an toàn, nhưng Tô Dật nghe Hoàng Kiện nói qua, phụ cận có không ít cường giả Yêu tộc và tán tu ẩn nấp, nếu như phát hiện thân phận của Tô Tiểu Soái, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Tô Dật biết, cũng không thể để Tô Tiểu Soái một mực ở trong không gian thần bí tu luyện, cần tự mình ma luyện và lịch lãm, mới có thể chân chính lớn lên.

- Lão đại yên tâm đi.

Tô Tiểu Soái lơ đểnh, sau đó như nhớ ra cái gì đó, nhìn Tô Dật nói:

- Đúng rồi lão đại, ta và Lang Đầu Biên Bức bắt được một nhân loại, là một tiểu gia hỏa.

- Nhân loại.

Tô Dật nhíu mày, nơi này là địa bàn của Âm Dương Minh Hoàng, người bình thường là không dám tự tiện xông vào nha.