← Quay lại trang sách

Chương 930

Tiểu tử kia thần thần bí bí, nếu không phải bị ta thấy, thì sớm đã bị giết, ta và Lang Đầu Biên Bức thả hắn còn không đi, nói là đến tìm người, chúng ta liền dẫn hắn trở lại.

Tô Tiểu Soái nói.

- Lẽ nào...

Tô Dật tựa hồ nhớ ra cái gì đó.

Ánh trăng chiếu rọi, màn đêm bao phủ quần sơn.

Trong đại điện, Tô Dật gặp được người bị Tô Tiểu Soái và Lang Đầu Biên Bức mang về, một thanh niên tuổi xấp xỉ Phong Kỳ Nhi, tầm hai mươi hai mốt tuổi, quần áo mộc mạc, khuôn mặt hàm hậu, nhưng bây giờ trên người có không ít vết máu, thương thế không nhẹ.

Thời điểm thanh niên nhìn thấy Tô Dật, ánh mắt giống như gặp quỷ, kinh ngạc đến không biết mở miệng thế nào.

- Thật đúng là ngươi.

Nhìn thanh niên, Tô Dật nhíu mày, đây không phải Phong Bồ sao, đúng như mình sở liệu, Phong Bồ còn đang tìm kiếm Phong Kỳ Nhi.

Tô Dật còn nhớ thời điểm bị Kim Cương Sư Thứu mang ra khỏi Phong gia, ở xa xa nhìn thấy có người ly khai Phong gia, một mực đuổi theo, xem ra người kia chính là Phong Bồ rồi, mục đích cũng quá rõ ràng, là vì Phong Kỳ Nhi.

Từ trong miệng Lang Đầu Biên Bức, Tô Dật biết được, Lang Đầu Biên Bức và Tô Tiểu Soái gặp phải Phong Bồ, kém chút bị Man Yêu Thú nuốt, nhưng trong lúc vô ý nghe được hắn đang gọi tên Phong Kỳ Nhi, Lang Đầu Biên Bức biết Phong Kỳ Nhi là ai, vì vậy mới cứu Phong Bồ.

- Ngươi làm sao lại... không chết?

Thật lâu sau, Phong Bồ mới tỉnh hồn lại, trân trối nhìn Tô Dật, tựa hồ muốn hỏi vì sao thiếu niên kia lại ở chỗ này, tựa hồ lại cảm thấy không đúng, đến địa bàn của Yêu Hoàng, vì sao thiếu niên này còn chưa chết, hơn nữa dường như địa vị còn rất cao.

- Có thể đi tới nơi đây, cũng không dễ dàng nha.

Tô Dật có chút tán thán, Phong Bồ chỉ mới đến Yêu Linh cảnh mà thôi, từ Phong gia tới đây, một đường cực kỳ hung hiểm, đặc biệt ở phụ cận đều là Man Yêu Thú, có thể còn sống đã không dễ dàng.

- Ngươi không có chết, như vậy Phong Kỳ Nhi đâu, hiện tại Phong Kỳ Nhi thế nào, nàng ở đâu?

Phong Bồ nhìn Tô Dật, thần sắc khẩn trương ngưng trọng, thấy được một tia hy vọng, thiếu niên trước mắt này không có việc gì, như vậy Phong Kỳ Nhi có thể cũng không có sự tình.

- Phong Kỳ Nhi không có việc gì, hết thảy đều rất tốt.

Tô Dật biết Phong Bồ và Phong Kỳ Nhi quan hệ rất tốt, thời điểm ở trên quảng trường, Phong Bồ còn vì Phong Kỳ Nhi, thậm chí nguyện ý mang theo Phong Kỳ Nhi rời đi, từ trong miệng Phong Kỳ Nhi, cũng đã nghe nói qua thanh niên này.

- Hiện tại nàng đang ở chỗ nào, ta muốn gặp nàng.

Nghe vậy, Phong Bồ thả lỏng một hơi, khuôn mặt lộ ra nụ cười.

- Ngươi trước trả lời ta mấy vấn đề, ngươi tới nơi đây, chẳng lẽ không sợ chết sao?

Tô Dật nhìn Phong Bồ hỏi, ánh mắt còn có chút ngạc nhiên.

- Ta sợ chết, nhưng ta muốn cùng Phong Kỳ Nhi chết chung một chỗ, nàng từ nhỏ đến lớn chỉ có ta là bạn, ta không thể để nàng chết cũng cô độc được!

Phong Bồ do dự một chút, cuối cùng nói.

Từ trong miệng Phong Bồ, Tô Dật biết được, Phong Bồ thật đúng là chuẩn bị đi tìm cái chết, vì người nhà và muội muội, Phong Kỳ Nhi sẽ không nguyện ý cùng hắn ly khai, hắn chỉ có lén ra gia tộc, một đường chạy đến chỗ Âm Dương Minh Hoàng cứu Phong Kỳ Nhi, tự biết không địch lại, nhưng vẫn muốn cùng Phong Kỳ Nhi chết chung, nếu có thể cứu Phong Kỳ Nhi thì tốt nhất.

- Lá gan rất lớn nha.

Tô Dật nói nhỏ, ánh mắt có chút tán thưởng, Phong gia có thể có một nam nhân như vậy, ngược lại là một ngoại lệ.

- Phong Kỳ Nhi đến cùng ở đâu, ta muốn gặp nàng.

Phong Bồ khẩn cầu, hắn không biết vì sao thiếu niên này không có việc gì, nhưng nhìn ra được địa vị của đối phương cực cao, những Man Yêu Thú kia đều nghe hắn.

- Phong Kỳ Nhi còn có chút sự tình phải làm, sợ là phải qua mấy ngày mới có thể gặp được, ngươi xuống dưới chữa thương trước đi, chờ Phong Kỳ Nhi có thời gian, ta sẽ để cho nàng đi tìm ngươi.

Tô Dật nói xong, ý bảo Lang Đầu Biên Bức mang Phong Bồ rời đi.

- Không, hiện tại ta muốn gặp Phong Kỳ Nhi.

Phong Bồ có chút hoài nghi, hiện tại muốn gặp Phong Kỳ Nhi.

Nhưng Tô Dật không có nhiều lời, Lang Đầu Biên Bức bắt lấy Phong Bồ kéo xuống.

- Nhân loại này ngược lại không tệ.

Thanh Hoàng vẫn đứng ở bên người Tô Dật, lúc này mới lên tiếng.

Tô Dật cười, vậy mà không biết nên xử trí Phong Bồ như thế nào, hiện tại Phong gia đã không còn ở nơi đó nha.

- Âm Dương Minh Hoàng trở lại rồi.

Đột nhiên Thanh Hoàng mở miệng, mắt nhìn ra ngoài đại điện.

Tô Dật ngước mắt, đúng là Âm Dương Minh Hoàng trở lại rồi.

- Sưu...

Một thân ảnh như lưu quang trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài đại điện, chính là Âm Dương Minh Hoàng,

- Đều đã giải quyết, còn dễ dàng hơn trong tưởng tượng.

Âm Dương Minh Hoàng báo tình huống cho Tô Dật, lúc này đây hắn tự mình thi hành, chính là muốn khu trục Phong gia, quan trọng nhất là không thể phá hủy địa phương kia, chuyến này hắn xuất mã, tự nhiên là rất thuận lợi.

- Nhìn chăm chú một chút.

Tô Dật phân phó, người Phong gia rất có thể sẽ trở về, bỏ không được địa phương kia nha.

- Đã phái thủ hạ nhìn chằm chằm, nếu như trở về, giết!

Âm Dương Minh Hoàng nói.

- Ừm.

Tô Dật gật đầu, dù sao Phong gia kia cũng không phải người tốt lành gì, lần này cố ý dặn Âm Dương Minh Hoàng không giết người, đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì Phong Kỳ Nhi, đã đủ nhân từ với Phong gia, nhưng nếu người Phong gia còn muốn trở về, vậy thì đừng trách hắn ra tay độc ác.

Tây Vô Tình đã ra ngoài, cần mười ngày nửa tháng mới về, tuy người Phong gia đã bị khu trục, nhưng Tô Dật cảm thấy địa phương kia có chút bí ẩn, nếu có thể đến địa phương kia, sẽ càng an toàn hơn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, sợ là còn chưa vào được.

Cho nên mấy ngày sau đó, Tô Dật một mực ở hậu sơn tu luyện Tật Phong Thập Tam Kiếm, Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn thì hộ pháp.

Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đồng thời tọa trấn, Tô Dật cũng không có gì phải lo lắng, làm hắn có một loại thư thái trước nay chưa có, triệt để đắm chìm trong tu luyện Tật Phong Thập Tam Kiếm.