← Quay lại trang sách

Chương 972

Mà bản thân Tô Dật vừa mới bước vào Nguyên Hư cảnh, so với Lỗ hộ pháp quả thật chênh lệch quá nhiều.

Nếu như hai người giao thủ với nhau, sợ là sẽ phải ăn khá nhiều thiệt thòi.

Một khi đã vậy thì còn không bằng để cho một nhân vật yên tôn Hư Cảnh tầng chín như Tô Tiểu Suất ra tay, tốc chiến tốc thắng.

- Tiểu tử kia sợ là không xong rồi!

Chung quanh, rất nhiều người thấy Lỗ hộ pháp ra tay đều kinh hãi thốt lên, đại đa số đều thấy lo lắng cho Tô Dật.

Theo cái nhìn nhận của bọn hắn thì tựa hồ, thiếu niên kia đã bị khí thế của Lỗ hộ pháp chấn nhiếp đến mức ngẩn ngơ, rõ ràng là không né tránh, cũng không phản kích.

Nhưng mà rất nhanh, bọn hắn đã nhìn thấy, từ trong ngực áo của thiếu niên kia có một đạo bóng đen nhỏ bé lao ra. Giống như một mũi tên rời cung, như bão tố tiến lên, nghênh đón kiếm quang hung mãnh của Lỗ hộ pháp.

Tốc độ của bóng đen kia là cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lao đến trước mũi kiếm quang, tốc độ không hề suy giảm, mãi đến khi chạy đến trước mặt Lỗ hộ pháp mới đột ngột dừng lại.

- Một con chim...

Lúc này mọi người mới nhìn rõ diện mạo của bóng đen mới lao ra kia. Hóa ra một chú chim nhỏ dung mạo khá xinh đẹp.

Nhưng ngạc nhiên chính là, chú chim nhỏ này vậy mà lại không hề bị kiếm quang quấy nhiễm, rất nhanh xuất hiện trước mặt Lỗ hộ pháp, trực tiếp giương lên một cái cánh.

- Thượng Nhiễm bất chính, làm nhiều chuyện xấu. Hôm nay, ta sẽ cho Thất Tinh kiếm tông các ngươi nhớ lâu một chút, cũng tiện cho các ngươi biết rõ, không phải ai cũng là người mà các ngươi có thể trêu chọc được.

Một giọng nói giòn giòn giã giã vang vọng giữa hư không, rõ ràng lọt vào tai của tất cả mọi người.

Lập tức, chiếc cánh nhỏ bé của Tô Tiểu Suất rơi xuống, trực tiếp đâm vào thân thể Lỗ hộ pháp.

Rất nhanh, từ bên trong cánh chim nhỏ kia có một cỗ khí cơ đáng sợ bắn ra, mênh mông cuồn cuộn, có khả năng hủy diệt thế thảy.

“Phanh!

Theo một âm thanh nặng nề vang lên, thân thể của Lỗ hộ pháp lập tức nổ tung, hóa thành một màn mưa máu đỏ tươi, tràn lan khắp không gian mờ mịt.

Thoáng chốc, tất cả người đi đường đều như chết lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người đều như nín thở, không một ai dám lên tiếng.

Tình cảnh như vậy thật sự là làm cho người ta rung động, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Một vị Nguyên Hư Cảnh tầng tám, trong nháy mắt liền toi mạng. Là bị giết chết một cách vô hình, lúc chết, ngay cả một mẫu thịt vụn cũng không sót lại.

Một màn như vậy, khiến cho tất cả cường giả có mặt ở đây đều như muốn rớt tròng mắt ra ngoài.

- Tiểu Suất chúng ta đi!

Tô Dật gọi một tiếng, sau đó liền quay người muốn rời đi.

Hắn không thể ở lại nơi này quá lâu. Thiếu tông chủ và một vị hộ pháp của Thất Tinh kiếm tông, còn có cả vật cưỡi của tông chủ của bọn hắn, tất cả đều chết ở nơi này, đã khiến cho tòa thành này trở thành một chốn thị phi, vẫn nên sớm rời đi là tốt hơn.

- Lão đại lão đại, đưa Thanh Cương Liệt Thiên Hổ theo.

Thấy Tô Dật quay người muốn nhanh chóng rời đi, Tô Tiểu Suất liền vội vàng hét lên.

Không thể vứt bỏ thân thể của Thanh Cương Liệt Thiên Hổ một hổ yêu Hư Cảnh tầng ba. Đây chính là một thứ thịt có sẵn đấy. Vừa vặn, lúc trước Tô Dật đã mua được không ít dầu muối, tương, dấm chua, nồi, bát, muôi chậu từ trong thành. Lại có thể nhanh chóng ăn một bữa no nề rồi.

- Đi!

Tô Dật phất tay, thu thi thể của Thanh Cương Liệt Thiên Hổ vào trong không gian đại lý, sau đó lao thẳng về phía cửa thành, ngay cả thân pháp cũng thi triển ra rồi.

Kiếm Tinh thành là địa bàn của Thất Tinh kiếm tông, nếu như còn không nhanh rời đi, chỉ sợ sẽ phải gặp rất nhiều phiền toái.

- Lải nhải...

Đưa mắt nhìn Tô Dật và Tô Tiểu Suất một người một chim rời đi, không biết qua bao lâu, trong đám người vây xem mới có người chợt “ừng ực nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Lập tức, trên đường phố bộc phát một trận xáo động, ầm ĩ, loạn xị bát nháo.

Chuyện hôm nay, thế tất sẽ trở thành một chủ đề lớn nhất trong suốt bao nhiêu năm qua trong Kiếm Tông thành.

Thiếu niên kia và cả chú chim nhỏ bay ra từ ngực áo của hắn đều sẽ trở thành đề tài cho vô số người bàn tán, nghị luận.

Nhưng mà Tô Dật lại hoàn toàn không để ý đến những chuyện này nữa rồi.

Chỉ qua một chớp sau, hắn và Tô Tiểu Suất đã đi đến chỗ cửa thành.

Sau khi ra khỏi tòa thành này, bọn hắn phải toàn lực chạy trở về. Bằng không, để khi tông chủ Thất Tinh kiếm tông - Nhiễm Kiếm Hiên biết được tin tức, thế tất sẽ đuổi giết đến tận chỗ này.

Chỉ có hắn và Tô Tiểu Suất, hai người nhất định không thể nào đánh lại Thất Tinh kiếm tông.

Sau khi lướt ra khỏi cửa thành, Tô Dật lại nhìn thấy mười hai bóng người bị treo ở trước cửa thành.

- Nếu như đã gặp được, vậy thì sẽ cho các ngươi một con đường sống. Cuối cùng sống hay chết, đều phải xem vận mệnh của các ngươi nữa.

Tô Dật thản nhiên lên tiếng, đương nhiên là hắn nhớ rõ, mười hai người này là do đám đệ tử Thất Tinh kiếm tông đưa về, treo lên cửa thành đấy.

Về sau, khi nghe người ta nói chuyện với nhau, hắn mới biết rõ, những người này là xuất ra từ Thương Nguyệt Dong binh đoàn gì đó.

Hắn vốn không muốn quản đến những chuyện này, nhưng nếu như đã trở mặt với Thất Tinh kiếm tong rồi vậy thì tiện tay giúp đỡ những người này một chút cũng chẳng sao.

Nhưng mà Tô Dật cũng sẽ không giúp những người này quá nhiều. Hắn chỉ cần cứu thoát những người này, về phần chuyện từ nay về sau ra sao, thì phải xem xem vận mệnh của bọn hắn rồi.

“Xuy xuy xuy...

Từng đạo kiếm khí sắc bén bắn ra từ tay của Tô Dật. Mười hai bóng người lần lượt rơi xuống mặt đất.

Lực lượng của những người này, tất cả đều đã bị phong bế. Thậm chí còn có người bị đánh gãy, cắt đứt hết gân tay gân chân. Bị treo lên lâu như vậy, người nào người nấy đều mệt mỏi, suy yếu vô cùng.

Mà cấm chế trên thân mười hai người này cũng không phải quá cao minh, Tô Dật giải trừ một cách rất dễ dàng, giúp bọn hắn nhanh chóng khôi phục lại một phần lực lượng.

- Tiểu tử, ngươi muốn tìm cái chết sao?

Ở trên cửa thành, đám đệ tử Thất Tinh kiếm tông đang đứng gác, thấ hành động của Tô Dật lập tức đằng đằng sát khí, lạnh lùng quát tháo.

Bọn hắn cũng không biết sự cường hãn của Tô Dật, nếu biết rõ Thiếu Tông chủ, hộ pháp còn có cả vật cưỡi của Tông chủ nhà mình đều chết trong tay đối phương, chỉ sợ, cho đám đệ tử này thêm một lá gan bọn hắn cũng không dám hô to gọi nhỏ với Tô Dật.

Tô Dật hừ nhẹ một tiếng, tùy ý giơ tây nhấc chân một cái đã giết chết tất cả những người kia.

- Đa tạ ân công cứu giúp!

Mười hai người được cứu giúp, lập tức hành lễ trước Tô Dật.

Trong ánh mắt của mỗi người đều hiện ra sự cảm kích.

- Ta chỉ tiện tay mà làm thôi, không cần cảm ơn ta!

Tô Dật khoát tay áo, hờ hững nói.

Nói xong, hắn liền trực tiếp quay người rời đi, không muốn tiếp tục chậm trễ nữa.

- Ân công, xin hãy đưa chúng ta theo một đoạn đường.

Trong số mười hai người này, cầm đầu là một vị nữ hán tử. Cũng chính là đoàn trưởng của Thương Nguyệt Dong Binh đoàn... Nam Cung Ngưng Nguyệt. Nàng tiến lên, nói với theo Tô Dật.

- Giữa chúng ta chẳng quen cũng chẳng thân, sao có thể giúp các ngươi nhiều như vậy, sống hay chết, cần phải xem tự thân các ngươi rồi.

Tô Dật nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyệt. Tuy hiện tại, vị cô nương này đang rất chật vật, nhưng không khó nhìn ra được dáng vẻ động lòng người của nàng.

Nhưng mà khiến cho Tô Dật chú ý nhất vẫn là dáng vẻ cứng cỏi sâu trong đôi mắt kia, loại thái độ dứt khoát này, rất ít khi có thể nhìn thấy.

- Nếu như ân công không giúp chúng ta, lấy thân thể bị trọng thương hôm nay của chúng ta, có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Thất Tinh kiếm tông sao?

Nam Cung Ngưng Nguyệt lên tiếng, giọng điệu không giấu được sự cảm kích, nhưng đồng thời cũng bảo trì vài phần kiên nghị của chính nàng:

- Ân công, ngươi đã giúp thì hãy giúp đến cùng, tiễn đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, mang chúng ta cùng rời đi đi.

- Ra tay cứu các ngươi là ta nhất thời nhiệt huyết dâng trào mà làm thôi, ta cũng không có nghĩa vụ phải đưa các ngươi đi.

Tô Dật nhíu mày, không muốn tiếp tục dây dưa với Nam Cung Ngưng Nguyệt nữa.

- Chỉ cần ngươi dẫn chúng ta rời khỏi nơi này, ta... ta...

Nhìn Tô Dật lại định xoay người rời đi, Nam Cung Ngưng Nguyệt cắn răng, vô cùng kiên định nói:

- Ta có thể mặc ngươi xử trí!