Chương 973
Nam Cung Ngưng cắn cắn môi, trong lòng cũng khá là rối ren và giằng co.
Ý của nàng đã vô cùng rõ ràng rồi, nói trắng ra chính là muốn dùng thân thể của mình để đổi lấy sự cứu giúp của Tô Dật.
Bên cạnh còn mười một người khác của Thương Nguyệt Dong Binh, sau khi nghe nàng nói vậy đều nhảy cẫng lên, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Nam Cung Ngưng Nguyệt phất tay cắt ngang.
Nam Cung Ngưng Nguyệt nhìm Tô Dật chằm chằm, nàng vô cùng tự tin, dựa vào nhan sắc của mình, nhất định có thể khiến cho vô số đàn ông động lòng.
Lúc trước khi bị Nhiễm Diễm treo trên tường thành, quần áo rách tả tơi, dưới thành lui tới, có vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng. Tất cả đều bị nàng thu vào trong mắt.
Đương nhiên, lúc ấy nàng cũng có chú ý đến thiếu niên này, nhưng mà nàng thấy ánh mắt của hắn rất tinh khiết, không giống người thường.
Nhưng mà, Nam Cung Ngưng Nguyệt cảm thấy, lần này tự nàng đưa mình đến bên miệng đối phương, có lẽ hắn sẽ không có lý do gì để cự tuyệt.
Chỉ là sau đó, câu trả lời của Tô Dật lại khiến cho nàng hoàn toàn ngây dại.
- Không có hứng thú!
Tô Dật lạnh nhạt liếc mắt nhìn Nam Cung Ngưng Nguyệt đang nhìn mình chằm chằm, buông ra một câu như thế.
Những lời này khiến cho Nam Cung Ngưng Nguyệt vốn đã chật vật khó chịu nổi. Giờ phút này, tuy mặt nàng dính đầy máu đen, dơ dáy bẩn thỉu nhưng vẫn có thể thấy rõ nét lúng túng trên gương mặt thanh lệ của nàng.
Hiển nhiên là chính nàng cũng không thể ngờ đến, Tô Dật vậy mà lại cự tuyệt dứt khoát như thế.
Sau khi thả lại một câu kia, Tô Dật liền xoay người sang chỗ khác, đạp bước mà đi, không có ý định tiếp tục nói nhảm với Nam Cung Ngưng Nguyệt nữa.
Hắn cũng không phải là tảng đá, đương nhiên cũng có một vài cảm xúc, tâm lý khó có thể miêu tả với những người khác phái.
Chỉ là, có đôi lúc gặp phải chuyện dính đến nguyên tắc của mình, Tô Dật vẫn có thể giữ được một cái đầu tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không bị sắc đẹp dụ hoặc mà làm ra mấy loại chuyện hồ đồ.
Huống chi, dù cho Nam Cung Ngưng Nguyệt này rất xinh đẹp, nhưng mà theo cách nhìn của hắn, đặt nàng ta trong đám đàn bà, thì cũng chỉ có thể xem như là một người lẳng lơ mà thôi.
Một người, khi đã lỡ đạt ánh mắt quá cao, thì sẽ không thể nào nhấc lên hứng thú với những vật quá đỗi tầm thường.
Mười một người còn lại bên cạnh Nam Cung Ngưng Nguyệt nghe vậy, ai nấy cũng đùng đùng giận dữ. Chỉ sợ, nếu như không phải mới vừa rồi Tô Dật đã ra tay cứu bọn hắn, chỉ sợ đám người này sẽ xông lên, lý luận với tiểu tử này một phen.
- Ân công, đợi đã!
Nhìn Tô Dật càng lúc càng đi xa, còn không hề có ý định quay đầu lại, Nam Cung Ngưng Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Đúng như lời Tô Dật nói thì sự sống chết của mười hai mười bọn hắn chẳng liên quan gì đến hắn cả. Ra tay cứu giúp đã là ban ơn rồi. Bản thân các nàng không có quyền yêu cầu đối phương giúp các nàng đến cùng.
Nhưng mà Nam Cung Ngưng Nguyệt cũng biết rõ, thực lực của Thất Tinh kiếm tông là không hề tầm thường. Hiện tại, tất cả các nàng, ai cũng thân mang trọng thương, bất kể như thế nào thì cũng không thể chạy trốn được quá xa. Nếu như Tô Dật không giúp các nàng thi sớm muộn gì các cũng cũng sẽ lại rơi vào tay của Thất Tinh kiếm tông.
Đến lúc đó vẫn khó mà thoát khỏi cái chết.
Cho nên có thể nói, hiện tại tất cả hy vọng sống của các nàng đều gửi gắm trên thân người thiếu niên này rồi.
- Chỉ cần ân công đưa chúng ta an toàn rời đi, ta có thể nói cho ngươi biết tin tức về một bảo tàng!
Nam Cung Ngưng Nguyệt chợt hét với theo Tô Dật.
Nghe người phía sau hét lên như vậy, Tô Dật đột nhiên dừng chân, sau đó chậm rãi xoay người lại, nhíu mày hỏi:
- Bảo tàng gì vậy?
Thấy Tô Dật rốt cuộc đã có hứng thú, trong lúc lơ đãng, khóe miệng Nam Cung Ngưng Nguyệt đã nở ra một nụ cười vui vẻ.
Nhưng mà vừa nghĩ đến tới bản thân mình lại kém hơn một cái bảo tàng, nội tâm nàng bất giác cũng cảm thấy hơi đắng chát.
- Tin tức này tuyệt đối đáng tin, hơn nữa bên trong bào tàng đều là vật cực kỳ bất phàm, chắc chắn có thể làm cho ân công thỏa mãn.
Thái độ của Nam Cung Ngưng Nguyệt trở nên nghiêm túc, nàng nói:
- Ngươi cứu chúng ta xuống, đã là ân công của chúng ta! Nhưng ta nói cho ân công tin tức này, đó là một loại trao đổi. Chỉ cần ngươi có thể đưa chúng ta an toàn rời khỏi nơi này, đợi đến lúc sóng gió dần dần trôi qua, ta nhất định sẽ nói hết thảy những gì ta biết cho ân công.
Trong lúc Nam Cung Ngưng Nguyệt nói chuyện, ánh mắt của nàng cũng dần hiện lên thái độ nghiêm túc, không hề có ý lừa gạt
Tô Dật nghe thấy vậy, liền trầm mặc mấy giây, sau đó lai nhìn chằm chằm vào vị cô nương phía đối diện, nhất thời cũng không mở miệng nói chuyện, từ đầu đến cuối chỉ nhìn nàng chằm chằm như vậy.
- Ân công như vậy là không tin ta sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Dật, Nam Cung Ngưng Nguyệt chợt sinh ra một cảm giác bối rối khó có thể diễn tả, bất giác lại vội vàng bổ sung:
- Nam Cung Ngưng Nguyệt ta từ trước đến nay đều ăn nói chắc chắn, cũng không bao giờ nói ra lời vô căn cứ. Nếu như ân công thật sự không tin ta, vậy thì đành thôi vậy.
- Ha ha ta đương nhiên là tin ngươi!
Trong lúc nội tâm Nam Cung Ngưng Nguyệt đang bồn chồn đến cực điểm, thì Tô Dật chợt nở một nụ cười sáng lạn, ánh mắt nhìn Nam Cung Ngưng Nguyệt giống như là đang nhìn người quen. Sau đó lập tức vội vàng nói:
- Chúng ta vẫn mau mau đi thôi, đừng nên chậm trễ!
Vừa nói chuyện, Tô Dật vừa đưa tay nâng Nam Cung Ngưng Nguyệt lên, tay còn lại thì đỡ mộ gã thành viên của Thương Nguyệt Dong Binh, dẫn bọn hắn rời đi.
Chuyển biến lớn, đột ngột như vậy, quả thật khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ, đầu óc có chút không bắt kịp tiết tấu rồi.
Không ít người còn không khỏi oán thần trong bụng, tiểu tử này, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
- Đa tạ ân công!
Nhưng mà Nam Cung Ngưng Nguyệt cũng chẳng dư sức mà quan tâm nhiều vậy, vội vàng nói lời cảm ơn, như thể sợ Tô Dật sẽ đổi ý mất. Hơn nữa còn quay đầu truyền đạt mệnh lệnh, để cho đám thủ hạ tự chiếu cố lẫn nhau, đi theo sau lưng Tô Dật.
Trong số những người này, có một vài người đã bị cắt đứt gân tay gân chân, bởi vậy, tuy cấm chế trên người bọn hắn đã được Tô Dật cởi bỏ, những cũng không thể khôi phục được năng lực hoạt động, nhất định phải áp dụng những thủ đoạn khác.
Tô Dật cũng không chuyên chú đỡ Nam Cung Ngưng Nguyệt, đại khái mà nói thì thương thế của nàng khá nhẹ, có thể tự thân hành động.
Vì hiện tại đã trì hoãn quá nhiều thời gian, nên Tô Dật không thể không ra tay, túm lấy hai người của Thương Nguyệt dong binh đoàn nhanh chóng rời đi.
Thậm chí bởi vì có quá nhiều thương binh nên Tô Tiểu Suất cũng bị hắn kéo từ trong lồng ngực ra, để cho nó kéo lấy hai người tàn tật, nặng nề phi hành.
Cũng nhờ vậy mà tốc độ của đoàn người mới xem như là khả quan hơn một chút.
Tô Dật cũng không dám trì hoãn thêm nữa. Nên biết rằng, tin tức từ bên trong Kiếm Tinh thành sẽ nhanh chóng truyền ra bên ngoài, Thất Tinh Kiếm tông nhất định sẽ không cam tâm bỏ qua.
Hắn muốn trở về, thì cần phải xuyên qua rừng rậm, núi hoang bên ngoài thành, nói không biết chừng, bất cứ lúc nào người của Thất Tinh Kiếm tông cũng có thể đuổi đến.
Mà sau khi ra đến ngoài thành, Tô Dật vậy mà thay đổi chủ ý, quyết định mang theo đám người của Thương Nguyệt dong binh đoàn. Cũng không phải là bởi vì tin tức về bảo tàng mà Nam Cung Ngưng Nguyệt đã hé lộ, mà hắn còn có một mục đích khác.
Lúc trước, sau khi hắn và Tô Tiểu Suất rời khỏi Kim Long không gian, một đường đi thẳng, cuối cùng lại lạc đến Kiếm Tinh thành này là bởi vì, phương núi rừng này hoàn toàn lạ lẫm đối với hắn, tiến vào bên trong, hắn bị mất phương hướng.
Mà lúc này, đã có đám người của Thương Nguyệt dong binh đoàn bên cạnh, lấy cái thanh danh không tầm thường của đối phương ở nơi này, xem ra, đám người này nhất định sẽ quen thuộc với núi rừng chốn này.
Tô Dật muốn dễ dàng đi qua nơi này, nhất định không thể thiếu được sự chỉ đường của Nam Cung Ngưng Nguyệt.
Cũng nhờ đó mà có thể hoàn toàn thoát khỏi sự truy kích của Thất Tinh kiếm tông.
Ngoài ra còn có người của Thanh Minh tông và Kim Đao tông, nếu như ở trong núi vô tình gặp gỡ bọn hắn, Tô Dật cảm thấy, trong tình huống không có ba người đại ca Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng ở đây, hắn sợ bản thân mình sẽ không thể thoát đi nổi.