Chương 977
Ngươi muốn làm gì?
Đưa mắt nhìn Nam Cung Ngưng Nguyệt quỳ rạp trên mặt đất, Tô Dật nhíu mày, khó hiểu hỏi.
- Ân công đã cứu mạng của mười hai người chúng ta, nên nhận cái cúi đầu của ta! Nhưng mà, Nam Cung Ngưng Nguyệt còn muốn cầu xin ân công có thể giữ lại chúng ta, xin ân công thành toàn!
Đầu Nam Cung Ngưng Nguyệt cúi rạp xuống, mấp máy bờ môi, nhả ra từng chữ một.
Bên tai vang lên câu nói của nàng, Tô Dật cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Mà ở bên cạnh, đám người Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Tô Tiểu Suất cũng chăm chú liếc mắt nhìn nhau, không hiểu nữ nhân này đang làm cái trò gì.
- Đoàn trưởng.
Mười một người còn lại của Thương Nguyệt Dong binh đoàn đồng loạt tiến lên, đều muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Nam Cung Ngưng Nguyệt phất tay ngăn cản. Từng người một đành phải ngậm miệng, không nói nữa, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
- Ý của ngươi là, muốn đi theo ta?
Tô Dật nhíu chặt hai hàng lông mày, hỏi một câu như vậy.
- Đúng vậy, Nam Cung Ngưng Nguyệt nguyện đi theo ân công, gia nhập Bá Vương tông.
Nam Cung Ngưng Nguyệt trả lời rất chắc chắn, không hề chần chờ.
Tô Dật liền trầm mặc một hồi, nhất thời không lên tiếng, chỉ là lẳng lặng quan sát Nam Cung Ngưng Nguyệt.
Hắn đã từng đưa ra phán đoán, vị cô nương này không phải là loại người đơn giản.
Một người, thân là nữ tử, vậy mà lại có thể xây dựng một Thương Nguyệt dong binh đoàn không tầm thường, tại sao có thể là hư danh nói chơi.
Hơn nữa, trải qua kha khá nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, Tô Dật cũng biết rõ, Nam Cung Ngưng Nguyệt là một người lòng dạ cực sâu, nói không chừng còn đang ủ ấp ý định hại người, nhưng thủ đoạn lại cực kỳ phi phàm.
Một con người như vậy, nhất định là một thanh kiếm hai lưỡi, dùng tốt thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng rất có thể sẽ bị nó cắn trả.
Tô Dật tuyệt đối không tin trên thân mình có bá vương khí, chỉ cần hổ thân chấn động là có thể khiến cho vô số anh kiệt ngã vào, vì hắn mà dốc sức. Loại người này, có lẽ là có tồn tại, nhưng tuyệt đối không phải là Tô Dật hắn.
Vì vậy, hắn vẫn còn đang do dự.
- Cho ta một lý do!
Tô Dật suy nghĩ một chút, chợt thốt ra một câu như vậy.
- Lý do rất đơn giản!
Nam Cung Ngưng Nguyệt cân nhắc một hồi, lại nhanh chóng đáp:
- Thương Nguyệt Dong binh đoàn đã tiêu vong, hôm nay chỉ còn lại mười hai người chúng ta, lại có Thất Tinh kiếm tông ở bên cạnh chèn ép, chúng ta muốn quật khởi, sẽ khó khăn vô cùng. Ngoài ra, chắc hẳn hiện tại Bá Vương tông của ân công cũng đang rất cần người. Mặc dù tu vi của mười hai người chúng ta không tinh anh, nhưng dù gì cũng có thể giúp ân công xử lý một ít việc vặt, có thể phát huy một ít tác dụng.
Nam Cung Ngưng Nguyệt nói rất nghiêm túc, mà nghe cũng rất có lý.
Nhưng mà, Tô Dật hiển nhiên sẽ không dễ dàng thu nạp nàng vào trướng của mình, chỉ nghe hắn nói:
- Ngươi nói thật không tệ, nhưng nếu như chỉ dựa vào những thứ này thì còn lâu mới đủ. Hay là nói, ngươi chỉ là vì thấy thực lực của Bá Vương tông chúng ta không tệ, có thể chở che cho các ngươi, qua đó mà các ngươi cũng tránh được sự đuổi giết của Thất Tinh kiếm tông nhỉ?
Hắn vừa nói, vừa dùng ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Ngưng Nguyệt, ánh mắt hắn giống như một mũi dao găm vậy.
Tô Dật cũng phải thừa nhận, ánh mắt của vị cô nương này quả thật có chút sắc bén. Nam Cung Ngưng Nguyệt không đi cầu xinh Tây Vô Tình, người có tu vi mạnh nhất mà lại quỳ gối trước mặt hắn.
Rất hiển nhiên là, sau mấy câu trò chuyện ngắn ngủi, đối phương cũng đã biết được địa vị của hắn bên trong Bá Vương tông.
Hơn nữa, Nam Cung Ngưng Nguyệt còn âm thầm nhìn ra được cách hành sự và dùng người của Bá Vương tông.
Bên trong một tông môn mà chỉ có ba con mèo lớn nhỏ này, đương nhiên là lúc đang cần dùng người nhất, không phải nghi ngờ gì nữa.
Còn có, những người còn lại của Thương Nguyệt Dong binh đoàn đều rất nghe lời Nam Cung Ngưng Nguyệt, như thiên lôi sai đâu đánh đó, tựa hồ sẽ không bao giờ làm trái mệnh lệnh. Có thể thấy được uy vọng của nàng là rất khủng bố, có thể phục chúng.
- Ân công, Nam Cung Ngưng Nguyệt tuyệt đối không có suy nghĩ này.
Nam Cung Ngưng Nguyệt thề thốt phủ nhận, ánh mắt chợt bắn ra hào quang sáng chói, giống như một viên tinh thần đang phát sáng, lấp lánh, chỉ nghe thấy nàng nói:
- Ta tự có phán đoán của mình, lần này là ta đã nhìn trúng tiềm lực của Bá Vương tông. Chỉ cần có ân công ở đây, ta tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày, Bá Vương tông có thể sừng sững ở trên đời, không một kẻ nào được phép xem nhẹ. Đối với mười hai người chúng ta mà nói, đây cũng là một cơ hội, chỉ cầu xin ân công đồng ý thu nhận chúng ta.
Lời mà Nam Cung Ngưng Nguyệt nói rất là chân thành, nhưng tất cả mọi người có mặt ở hiện trường nghe thấy, đều đồng loạt sững sờ.
Tất cả mọi người đều có chút mờ mịt, chẳng biết là vị cô nương này lấy niềm tin ở đâu ra mà lại xem trọng Tô Dật như vậy. Kể cả bản thân Tô Dật cũng không hiểu ra làm sao.
- Ánh mắt của con nhóc này thật sự là rất sắc sảo, trái lại quả thật là một nhân tài, có thể dùng được đấy. Chỉ là không biết, tâm tính của nàng như thế nào, hết thảy những thứ này cần có thời gian để khảo nghiệm. Bản thân tiểu tử ngươi tự xem xét đi, dùng hay không dùng cho ngươi quyết định.
Trong lúc Tô Dật đang do dự thì bên tại chợt vang lên giọng nói của Tây Vô Tình.
Điều này khiến cho Tô Dật cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Vị Nam Cung Ngưng Nguyệt này vậy mà có thể khiến cho đại ca Tây Vô Tình của hắn để mắt đến, quả thật là không hề đơn giản.
Đương nhiên thì quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay Tô Dật. Hắn cũng biết, Nam Cung Ngưng Nguyệt nhất định sẽ là một nhân tài. Nhưng mà muốn chính thức sử dụng nàng như người của mình, thì quả thật, vẫn cần thời gian để khảo nghiệm đã mới được.
Nhân tộc không thể so sánh với Ma Yêu thú, có khắc họa yêu linh khế, cam đoan là không có ý định phản loạn.
- Đại ca, huynh còn có đan dược kia nữa không?
Bất chợt, Tô Dật quay sang nhìn Tây Vô Tình hỏi một câu như vậy.
Tựa như đã biết rõ loại đan dược mà Tô Dật yêu cầu, chỉ nghe thấy Tây Vô Tình đáp một tiếng “có, rồi sau đó là móc ra một lọ thuốc, đưa đén trong tay Tô Dật.
- Không phải là ngươi muốn đi theo ta sao? Ta sẽ cho ngươi cơ hội này.
Tô Dật giơ lọ thuốc lên, đưa đến trước mặt Nam Cung Ngưng Nguyệt, nói:
- Đây là một viên phụ cốt phệ hồn đan, nếu như ngươi nuốt nó, ta sẽ đồng ý cho các ngươi ở lại Bá Vương tông.
Đôi mắt của hắn chợt sáng rực, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Ngưng Nguyệt, muốn nhìn thật kỹ phản ứng của nàng.
Nhưng mà ngoài ý muốn chính là, sau khi Tô Dật vừa nói xong câu, Nam Cung Ngưng Nguyệt đã nhanh chóng chụp lấy lọ thuốc trên tay hắn.
Phụ cốt phệ hồn đan được chứa đựng bên trong cũng bị nàng lấy ra, không hề nghĩ ngợi bỏ vào trong miệng, dứt khoát nuốt xuống.
- Ngươi cũng không hỏi xem đây là loại đan dược gì sao?
Tô Dật nhướn mày, hỏi một câu.
- Ta từng nghe nói qua.
Nam Cung Ngưng Nguyệt mở miệng nói:
- Tục truyền, phụ cốt phệ hồn đan là độc đan mà chỉ có Tuyệt Mệnh Diêm La Tây Vô Tình mới có thể luyện chế ra được. Một khi nuốt vào, cứ hai năm đều phải uống thuốc giải một lần, bằng không thân thể sẽ thối rữa, cốt nhục chia lìa, linh hồn cũng chậm rãi bị cắn nuốt. Phải chịu đựng sự tra tấn thống khổng nhất trên thế gian, chết dần chết mòn. Trong qus trình này, muốn tự sát cũng khó mà làm được. Cần phải chịu đựng trọn vẹn bảy bảy bốn mươi chín ngày đau đớn.
Hiển nhiên là trong hành tẩu ở Hỗn Loạn vực, Nam Cung Ngưng Nguyệt cũng đã từng nghe nói đến danh tiếng của Tây Vô Tình và Phụ cốt phệ hồn đan.
Lúc nàng vừa nói chuyện, thì cũng lập tức chạy đến bên cạnh lão giả bên người Tô Dật. Chắc hẳn cô nương này đã đoán được thân phận của Tây Vô Tình.
- Đoàn trưởng!
Sau khi nghe Nam Cung Ngưng Nguyệt nói như vậy, mười một người còn lại của Thương Nguyệt dong binh đoàn lại đều nhảy dựng lên.
Bọn hắn chỉ cảm thấy, đoàn trưởng nhà mình thật sự quá vọng động rồi. Rõ ràng là những người của Bá Vương tông này không hề tin nhóm người bọn họ.
Nam Cung Ngưng Nguyệt tùy tiện nuốt xuống phụ cốt phệ hồn đan như vậy, đã làm cho bọn họ cảm thấy hoảng sợ là vo lắng.