← Quay lại trang sách

Chương 984

Mấy ngày kế tiếp, Tô Dật luôn dành thời gian để khắc khổ tu luyện.

Nếu như hắn đã nói với Tây Vô Tình như vậy thì hắn cũng sẽ không chạy ra ngoài đi gây sự.

Sau khi được Tô Dật dặn dò đi dặn dò lại mấy lần, Tô Tiểu Suất xem như là khá là nghe lời. Chỉ bay lượn trong phạm vi chung quanh, cũng không dám đi qua xá.

Bước sang ngày thứ tư, Tô Dật lại bước vào trong không gian thần bí, dò xét tình huống của Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng một chút.

Tiến độ luyện hóa Kim Long chi huyết của hai người này, vẫn nhanh hơn so với tưởng tượng của Tô Dật một chút, nhìn qua thì khá là thuận lợi.

Điều này tuy làm cho Tô Dật cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng có thể hiểu được.

Dù sao thì bản thể của Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đều có thể xem như là có họ hàng xa với Long tộc. Vì vậy, tốc độ luyện hóa của bọn hắn sẽ nhanh hơn những người bình thường một chút.

- Đại khái là trong một hai ngày sắp tới, có lẽ bọn hắn sẽ phá quan thành công rồi, đến lúc đó, tu vi sẽ có bước phát triển rất lớn!

Tô Dật nhẹ nhàng nói một câu như vậy, nội tâm cực kỳ vui vẻ.

Lúc trước, sau khi hắn luyện hóa Kim Long chi huyết, liền đã đột phá được vài tầng Nguyên thực cảnh. Hơn nữa đến cuối cùng còn có thể đặt chân vào nguyên hư cảnh tầng một. Có thể thấy được, chỗ tốt hốt về là lớn như thế nào.

Nhưng mà khi đó, bản thân hắn có đến chín giọt Kim Long chi huyết và ba sợi Kim Long chi hồn. Nếu so sánh với chỗ tốt mà Thanh Hoàng và Âm ương Minh Hoàng nhận được thì quả thật chênh lệch quá nhiều.

Nhưng không thể nghi ngờ, sau lần bế quan này, tu vi của hai người bọn hắn sẽ lần nữa phóng đại.

Hơn nữa, luyện hóa một giọt Kim Long chi huyết hoàn toàn, đến cuối cùng còn thu được những chỗ tốt khác, đây mới là điểm khiến người ta mong đợi nhất.

Tô Dật cũng không hề quấy rầy bọn hắn, nhẹ nhàng lui ra bên ngoài.

Mà khi hắn vừa bước ra khỏi không gian thần bí không lau thì đột nhiên giữa không trung vang vọng một tiếng rít gào. Tiếng gào truyền khắp mảnh khư vực này.

- Âm Dương Minh Giao, ra đây chiến với bản hoàng một trận.

Cái giọng nói này, ngữ điệu này hết sức chói tai, làm cho người nghe không khỏi nhăn mày, khó chịu.

Hơn nữa, trong lúc đó còn bí mật mang theo uy áp lực lớn, tràn ngập khắp hư không, khiến cho linh hồn người nghe tự dưng run rẩy.

Sau khi tiếng gầm gừ kia truyền vào tai Tô Dật, hắn lập tức giật nãy lên.

- Phệ Linh Hoàng!

Tô Dật lập tức hiểu ra, chủ nhân của tiếng thét này lại có quen biết với hắn. Vậy lại chính là Phệ Linh Hoàng mà lúc trước hắn đã gặp, bản thể của y là Băng Tủy Phệ linh trùng.

Hắn khi đó, đã giao Kim lân liệt thiên cung cho đối phương, ý định để cho Phệ Linh Hoàng kia buông tha cho hắn và Tô Tiểu Suất. Ngào ngờ đâu, đối phương lại nói mà không giữ lời, nhận vật rồi vẫn muốn giết hắn.

- Phệ Linh Hoàng này đến đây làm cái gì? Hơn nữa lại còn gọi thẳng tên Âm Dương Minh Hoàng!

Hoàng Kiện đứng bên cạnh, nghi hoặc hỏi.

Lão cũng biết rõ tên tuổi của Phệ Linh Hoàng, biết rõ đối phương là một Yêu thú cường đại.

Hơn nữa, lão từng nghe nói đến ân oán giữa Tô Dật với Phệ Linh Hoàng, hiện tại cũng không khỏi nổi lên lo lắng.

Tô Dật cũng khá là buồn bực, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm.

Nghe giọng điệu của Phệ Linh Hoàng, thì tựa hồ, Phệ Linh Hoàng kia đến với một thái độ rất không tốt, lại còn muốn tìm Âm Dương Minh Hoàng chiến một trận.

Nhưng mà lúc này, Âm Dương Minh Hoàng còn đang bận bê quan, làm sao có thể ra ngoài gặp Phệ Linh Hoàng kia được.

- Sớm không tới, muộn không tới, hết lần này đến lần khác lại tới vào ngay lúc này, Thật sự là bà nội nó, biết chọn thời điểm.

Tô Dật xanh mặt, cả người đều cảm thấy không vui.

Âm Dương Minh Hoàng và Thanh Hoàng đã cùng nhau bế quan, đại khái là còn cần một hai ngày nữa mới có thể xuất quan được. Mà đại ca Tây Vô Tình thì vừa mới ra ngoài vài ngày.

Các cường giả Hoàng cấp của Bá Vương tông hiện tại, chỉ còn một mình Hoàng Kiện ở lại nơi này, là có khả năng ra tay.

Nhưng mà tu vi lão cũng chỉ mới đột phá Nguyên Hoàng tầng một cảnh chưa lâu, hoàn toàn không phải là đối thủ của Phệ Linh hoàng.

Điều này khiến cho Tô Dật cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Vốn dĩ là hắn muốn đợi hai người Âm Dương Minh Hoàng và Thanh Hoàng đột phá xong sẽ chạy ra ngoài đi tìm Phệ Linh Hoàng tính sổ, cưỡng ép đoạt lại Kim Lân liệt thiên cung.

Nào ai có thể ngờ đến, hết lần này đến lần khác, vào ngay cái thời khắc mấu chốt này, đối phương lại trực tiếp tìm đến cửa, điều này làm cho Tô Dật gấp đến mức bứt tai vò đầu.

- Tông chủ, người định làm như thế nào?... Hoàng Kiện thấy vẻ mặt bối rối, khó khăn của Tô Dật, liền nghiêm nghị noi... Nếu không thì ta ra ngoài ngăn cản hắn ta. Tông chủ, các ngươi đi trước đi, đợi sau khi ta thoát thân rồi sẽ chạy đi tìm các ngươi.

Hiện tại Hoàng Kiện cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn để ứng phó nữa rồi. Nghĩ đến biện pháp thoát thân trước cũng là một ý kiến khá hay, nhưng mà đến cuối cùng Hoàng Kiện tuy có thể thành công thoát khỏi Phệ Linh Hoàng đi nữa thì trước đó cũng đã phải nếm đủ loại thiệt thòi.

- Trước tiên nghĩ biện pháp kéo dài thời gian một chút!

Trong nội tâm Tô Dật lúc này cũng đã tự có chủ trương.

Đối mặt với một vị cường giả Yêu Hoàng cảnh tầng bốn, hắn cũng không dám lấy cứng chọi cứng. Tốt nhất là nên kéo dài thời gian, đợi đến khi hai người Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng xuất quan.

Để cho Hoàng Kiện nhảy ra ngăn cản cũng không phải là một biện pháp tốt, làm không tốt không biết chừng còn chết trong tay Phệ Linh Hoàng. Đây không phải là điều mà Tô Dật muốn thấy.

- Chỉ có thể như vậy!

Hoàng Kiện khẽ gật đầu, nét mặt vẫn rất nặng nề.

Khoảng không phía trên rừng rậm có một bóng người đang lao đi cực nhanh, chạy về phía này.

Bóng người kia cực kỳ nhỏ bé, chiều cao chỉ giống như một đứa trẻ mới lên ba.

Nhưng mà người này, tuy thân hình thì giống như một đứa trẻ nhỏ, nhưng gương mặt lại rất già dặn, thoạt nhìn đã được khoảng năm mươi tuổi rồi. Gã ta khoác một bộ quần áo trắng như ngọc, so với thân hình của lão thì có chết chênh lệch. Mà kích thước đầu và thân hình cũng vô cùng không cân đối.

Cái người kia, nhìn khôi hài như vậy, nhưng lại chính là Phệ Linh Hoàng tên tuổi cực nổi danh.

Giờ này khắc này, trên gương mặt già nua của Phệ Linh Hoàng, phủ một sự biệt khuất đến cực điểm, nhưng vẫn cố ẩn nhẫn không phát tác. Nhìn qua giống như một thùng thuốc súng, cần phải dè chừng.

Mấy ngày trước, gã ta gặp được một nhân loại nho nhỏ, từ trong tay đoạt được một bảo vật tên là Kim lân liệt thiên cung, vốn tưởng rằng có thể đơn giản giết chết đối phương, nhưng ai ngờ lại để cho hắn trốn thoát.

Nhưng đây không phải là điểm quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là, gã ta vậy mà lại bị tiểu tử kia tính toán, lừa lọc suốt một đường.

Đến mãi sau này Phệ Linh Hoàng mới biết được, hai người của Kim Đao tông, Dương Bách Côn và Ngụy Nhất đao vốn là đuổi giết tiểu tử kia, lại không ngờ đến, cả hai bên đều bị tên tiểu tử kia lợi dụng.

Với tư cách là một cường giả Yêu Hoàng cảnh, bản thân tự nhiên có sự cao ngạo. Dù đã biết rõ bị tiểu tử kia tính toán, nhưng cũng không thèm nói rõ, giải thích với đám người Dương Bách Côn để hóa giải ân oán.

Gã ta vô cùng kiêu ngạo, nên rất khinh thường việc tốn nước bọt giải thích. Nếu Dương Bách Côn đã muốn chiến vậy thì ta sẽ tiếp đến cùng.

Trải qua một phen tranh đấu kịch liệt, Phệ Linh Hoàng gã và hai người Kim Đao tông càng đánh càng khó hòa giải. Cả hai bên đều phải ăn không ít thiệt thòi, mãi cho đến lúc cả hai bên đều ý thức được dù cho tiếp tục chiến thì cũng sẽ không có kể quả, hơn nữa đến cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.

Cuối cùng, Phệ Linh Hoàng đã tìm kiếm một nơi ẩn thân, điều trị tốt vết thương. Nhưng mà, lửa giận trong lòng lại càng lúc càng lớn, khó mà dập tắt được. Nếu như không phát tác ra, thì quả thật chính là tức mà chết mất, đến lúc không chịu đựng nổi nữa, rốt cuộc gã đã chạy đến chỗ này.

Gã ta đường đường là một Yêu Hoàng, vậy mà lại bị một tiểu tử nhân loại tính kế, nỗi nhục nhã này làm sao gã ta có thể chịu đựng được đây.

Trong nội tâm Phệ Linh Hoàng đã có suy nghĩ, nhất định phải đào được tên tiểu tử kia ra, băm vằm thân hắn thành vạn mảnh.

Nhưng mà sau vài ngày quanh quẩn trong núi, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì, điều này đã khiến cho Phệ Linh Hoàng càng cảm thấy tức giận.

Vừa đúng hôm nay, gã ta đi qua nơi này, nghĩ đến đây là địa bàn của Âm Dương Minh Giao, liền không khỏi trực tiếp tìm đến tận cửa.

Đều là Yêu Hoàng, hơn nữa còn cùng sinh tồn trên một mảnh đất, vốn dĩ, Phệ Linh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng cũng có đôi lần va chạm. Hơn nữa cả hai lại có không ít ân oán lớn nhỏ.

Bởi vậy, Phệ Linh Hoàng ôm mọt bụng đầy lửa giận, không có chỗ để phát tiết, đã tìm đến tận cửa, là muốn chiến một trận với Âm Dương Minh Hoàng cho thật thống khoái, để phát tiết lửa giận trong lòng.

Nói trắng ra chính là, gã ta chính là muốn tìm Âm Dương Minh Hoàng để trút giận đấy.