Chương 985
Ngoài ra, Phệ Linh Hoàng cũng biết, tu vi của Âm Dương Minh Hoàng kém hơn gã ta một chút, tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, thế nên Phệ Linh Hoàng mới dám không kiêng nể gì cả như vậy.
Nếu không, một khi Âm Dương Minh Giao mạnh hơn, Phệ Linh Hoàng gã ta chính là tự dâng đến cửa để cho người ta hành hạ chứ không phải là để trút giận.
Tiếng quát lạnh của Phệ Linh Hoàng rơi xuống, hung hăng tuyên chiến với Âm Dương Minh Giao, nhưng qua hồi lâu vẫn không có ai đáp trả.
Tình huống như vậy càng làm cho tâm tình của gã ta trở nên tệ đi.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo tràn ra, cái lạnh buốt giống như mùa đông kéo đến đột nhiên hàng lâm, giữa không trung có sương lạnh bóc lên, bao trùm khu vực bên dưới.
- Còn không ra, chẳng lẽ muốn bản hoàng mời ngươi ra nữa hay sao?
Phệ Linh Hoàng đã không thể chờ đợi thêm nữa, Âm Dương Minh Hoàng chậm chạp không trả lời, gã liền muốn trực tiếp ra tay, tát cho đối phương lật úp rồi hãy nói.
- Bái kiến thú hoàng đại nhân!
Nhưng đúng vào lúc này, một vị Đạp Vân Ngân Báo đột nhiên đạp không mà đến. Người vừa đến vô cùng cung kính, lại rất khách khí hành lễ với Phệ Linh Hoàng. Hơn nữa bộ dạng còn rất hoảng sợ, không dám ngẩng đầu lên nhìn cái người thân hình trẻ con mà gương mặt người già kia.
- Ngươi là Đạp Vân Ngân Báo, thủ hạ của Âm Dương Minh Giao sao? Mau gọi Âm Dương Minh Giao ra đây, bằng không bản hoàng sẽ san bằng nơi này.
Mắt thấy Đạp Vân Ngân Báo chạy ra, Phệ Linh Hoàng hừ lạnh một tiếng, giọng nói sắc bén giống như có thể xuyên kim liệt thạch vang lên, chui vào tai của mọi người.
Gã ta chỉ muốn tìm Âm Dương Minh Giao để khi dễ một phen, không hề có kiên nhẫn để chờ đợi.
- Khởi bẩm Phệ Linh Hoàng đại nhân, Thú Hoàng đại nhân nhà ta còn đang bế quan, ước chừng khoảng một hai ngày nữa sẽ xuất quan rồi. Nếu như đại nhân có chuyện gì cần nói, liệu có thể chờ đợi một hai ngày hay không?
Đạp Vân Ngân Báo vôc ùng khách khí, hành lễ với Phệ Linh Hoàng, lịch sự nói như vậy.
Lí do thoái thác này là do Tô Dật bày ra cho y nói đấy, mục đích là để cầm chân Phệ Linh Hoàng.
Có quỷ mới biết cái tên lùn kia đã uống nhầm thuốc gì, nếu như không thể nghĩ cách kéo dài khoảng một hai ngày, Tô Dật cảm thấy tình hình quả thật có chút nguy cấp.
Hiện tại, hắn đang mang theo hai người Tô Tiểu Suất và Hoàng Kiện đi ẩn núp, khí tức quanh thân cũng cẩn thận thu liễm lại, không muốn để Phệ Linh Hoàng đánh hơi thấy mùi hắn.
Nếu như để đối phương biết nơi này đã đổi chủ, Âm Dương Minh Hoàng cũng thần phục dưới tay một tên nhân loại Phệ Linh Hoàng nhất định sẽ trực tiếp ra tay, hoặc là nhanh chóng bỏ chạy mất.
Theo ý định của Tô Dật thì tốt nhất chính là kéo dài thời gian, chỉ cần chờ đến lúc hai người Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng xuất quan, thì có thể đối phó với Phệ Linh Hoàng này để đoạt lại kim lân liệt thiên cung, thuận tiện chỉnh đốn đối phương một trận. Tất cả nợ cũ nợ mới đều tính toán rõ một lần, đây mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
- Hửm? Bế quan?
Nghe thấy Đạp Vân Ngân Báo nói như vậy, Phệ Linh Hoàng lập tức hừ lạnh một tiếng. Kéo theo đó là một cỗ uy áp đáng sợ trực tiếp trấn áp lên thân Đạp Vân Ngân báo, gã ta nói:
- Nhanh đi gọi hắn ra đây, bằng không bản hoàng sẽ không ngại phá hủy động phủ của hắn, bới hắn ra cho bằng được đấy.
Phệ Linh Hoàng nào đâu chịu đợi. Gã chính là đến để khi dễ người đấy, làm gì quan tâm Âm Dương Minh Hoàng có bế quan hay là không, cứ gọi y ra đi rồi hãy nói.
Mà tiếng hừ lạnh kia giống như là một chiếc búa tạ nện thẳng vào lồng ngực Đạp Vân Ngân báo, làm cho y giống như bị một ngọn núi nguy nga áp đỉnh mà hoảng sợ tột đột, lồng ngực bắt đầu phập phồng, thở gấp ra từng ngụm.
- Đại... đại nhân, ta sẽ lập tức đi xem tình huống của đại nhân nhà ta!
Đạp Vân Ngân Báo phải chịu đựng một cỗ áp chế quá mạnh, đứng trước mặt Phệ Linh Hoàng, ngay cả nói cũng không thể lưu loát nữa rồi.
Y cũng không trì hoãn thêm nữa, trực tiếp quay người rời đi, chạy về phía sau núi.
Một lát sau, Đạp Vân Ngân Báo liền xuất hiện trước mặt Tô Dật.
Không đợi y mở miệng bẩm báo lại tình hình, Tô Dật đã cho y tĩnh tâm điều tức một phen, áp chế lại sự sợ hãi mà Phệ Linh Hoàng mang đến cho y.
Mới vừa rồi, toàn bộ đoạn đối thoại của hai người bọn hắn, Tô Dật đều đã nghe rõ.
Điều này quả thật làm cho Tô Dật cảm thấy đau đầu. Quả nhiên, Phệ Linh Hoàng kia không dễ bị lừa.
Đối phương quyết tâm gặp Âm Dương Minh Hoàng để chiến một trận. Điều này cũng làm cho Tô Dật cảm thấy thật bất đắc dĩ.
- Lão đại, không thì hãy để cho ta ra ngoài vật nhau với hắn một phen đi. Có lẽ là vẫn không thể tính là đánh nhau, nhưng có lẽ ta sẽ không chịu thiệt quá nhiều đâu.
Tô Tiểu Suất mở miệng nhìn Tô Dật nói như vậy, giọng điệu khá là tự tin.
Nó hôm nay thế nhưng đã có tu vi yêu Hư cảnh tầng chín rồi, cách Yêu Hoàng cảnh cũng không quá xa.
Hơn nữa, nó còn là Phượng hoàng huyết mạch, có thể giúp nó có được năng lực chiến với người hơn cấp. Đối phó với một Phệ Linh Hoàng Yêu Hoàng cảnh tầng bốn, có lẽ là rất khó khăn. Nhưng muốn ngăn cản đối phương, có lẽ cũng không có việc gì có.
Ít nhất là, Tô Tiểu Suất ra mặt tuyệt đối là chắc chắn hơn Hoàng Kiện nhảy ra rất nhiều.
- Trước tiên cứ chờ một chút.
Tô Dật lắc đầu, lại quay sang nói với Đạp Vân Ngân Báo ở trước người:
- Đợi một lát nữa ngươi hãy ra ngoài thử kéo dài thêm một chút, dẫn theo Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu đi cùng. Nhưng phải nhớ kỹ, một khi Phệ Linh Hoàng có động tĩnh gì phải lập tức bỏ chạy, ta sẽ nghĩ cách dẫn dụ hắn rời đi.
Tô Dật có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn muốn thử thêm một lần.
Vạn nhất thật sự có thể thành công cầm chân Phệ Linh Hoàng vậy thì hắn cũng không cần phải lộ mặt mạo hiểm rồi.
- Vâng!
Đạp Vân Ngân Báo cố ổn định lại tâm tình của mình, đi ra phía sau núi, lại bay lên trên trời, đi đến trước mặt Phệ Linh Hoàng.
Mà đồng thời, Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu cũng đi chung với y. Cả hai dừng lại trước mặt Phệ Linh Hoàng, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách đủ an toàn.
- Phệ Linh Hoàng đại nhân, đại nhân nhà ta còn phải đang bế quan, ta không cách nào tiến vào, cũng không thể nào truyền tin cho hắn.
Đạp Vân Ngân Báo cung kính mở miệng nói, nhìn Phệ Linh Hoàng nói:
- Đại... đại nhân, nếu người không vội, thì trước tiến xuống uống chén trà, đợi đại nhân nhà ta xuất quan, có được hay không?
Đạp Vân Ngân Báo vô cùng khẩn trương, lời như vậy hình như y đã nói ra một lần rồi, nhưng mà lần trước, chỉ đổi lại được lửa giận của Phệ Linh Hoàng, không biết lần này sẽ như thế nào.
Nhưng mà hiện tại có thêm Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu ở bên cạnh, lá gan của y cũng lớn thêm một chút rồi.
- Đúng như vậy, Phệ Linh Hoàng đại nhân, chúng ta canh giữ ở bên ngoài động phủ mà đại nhân nhà ta bế quan, một khi ngài xuất hiện sẽ liền biết rõ người đến đây tìm.
Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu cũng mang theo giọng điệu cung kính mở miệng.
Trong lúc nói chuyện, cả hai vị Yêu thú đều âm thầm đưa mắt theo dõi quan sát biểu cảm của Phệ Linh Hoàng, muốn nhìn rõ phản ứng của đối phương.
Nếu như tình huống bất ổn, Đạp Vân Ngân Báo và Xích Phong Hắc Tình Yêu Hâu sẽ lập tức bỏ chạy, tránh cho cả hai bị ăn thiệt thòi bởi Phệ Linh Hoàng. Đây cũng là chuyện mà Tô Dật đã dặn dò bọn hắn.
- Bế quan phải không?
Nghe thấy Đập Vân Ngân Báo và Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu nói như vậy, Phệ Linh Hoàng bèn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu như đã vậy, vậy thì trước hết bản hoàng sẽ phá hủy nơi này, sau đó bắt Âm Dương Minh Giao ra.
Phệ Linh Hoàng còn nói chưa hết câu, thì một thân khí cơ đã bộc phát mà ra. Hàn khí đáng sợ cuồn cuộn lan tràn, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ không gian chung quanh đều trở nên rét buốt.
- Mau lui lại!
Đạp Vân Ngân Báo và Xích Phong Hắc Tình Yêu Hầu thấy tình hình bất ổn, lập tức lùi lại phía sau.
Nhưng dù là vậy, thì bọn hắn vẫn bị hàn khí xâm nhập, mờ môi đã không tự chủ mà run cầm cập đập vào nhau, huyết dịch sắp sửa bị đông cứng rồi.
Phệ Linh Hoàng đã nổi giận, vốn dĩ gã ta tìm đến đây để gây phiền toái, nào đâu có thể chờ đợi nổi một hai ngày?
Hiện tại gã ta chỉ muốn đào Âm Dương Minh Hoàng ra, trước tiên phát tác lửa giận trong lòng mình đi đã rồi hãy nói.
- Ồ, Phệ Linh Hoàng?
Đột nhiên, ngay lúc Phệ Linh Hoàng chuẩn bị ra tay thì đột nhiên bên tai gã vang lên một giọng nói, điều này khiến gã có chút ngoài ý muốn.
Giọng nói này vang lên quá đột ngột, cũng làm cho Phệ Linh Hoàng sững sờ một chút.
Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, cơ thể như trẻ sơ sinh kia chợt run bắn lên, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.