← Quay lại trang sách

Chương 997

Ngự hồn sát phù Nguyên Hoàng cảnh tầng sáu đã được xem như là một vật phẩm rất lợi hại rồi. Nếu đưa nó đi đấu giá, cũng sẽ đổi về được không ít nguyên thạch. Tô Dật cũng không biết, Kim Đao tông còn có tấm ngự hồn sát phù nào nữa không.

- Đi!

Sau đó, đám người Tô Dật, Tô Tiểu Suất, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng rời đi, rời xa khỏi nơi này.

Trong lòng bọn hắn đều biết rõ, rất nhanh sẽ có người tìm đến chỗ này để xem xét tình huống. Nếu như hành tung của bọn hắn bị bại lộ, khẳng định là đến lúc đó sẽ dẫn động đến Thất Tinh Kiếm tông, dù sao thì nơi này cũng không cách Kiếm Tinh thành quá xa.

Ngoài ra, người của Kim Đao tông cũng đã đào thoát thành công, nói không biết chừng bọn chúng sẽ tung tin tức của bọn hắn ra ngoài, rất có thể sẽ dẫn động một ít người bí quá hóa liều, liều mạng đến đây vây công bọn ahwns.

Ở trong Hỗn Loạn vực, có rất nhiều tán tu cường đại, Tô Dật cũng không muốn đẩy thân vào chỗ nguy hiểm.

Sau khi rời đi, đám người Tô Dật cũng không trực tiếp lên đường trở về mà lại tìm đến một nơi để ẩn nấp.

Sau khi an bài cho Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đứng bên ngoài hộ pháp, Tô Dật đã mang theo Hoàng Kiện tiến nhập vào trong không gian thần bí.

Thương thế của Hoàng Kiện có chút nghiêm trọng, bị Dương Bách Côn đả kích, khí cơ toàn thân lão vô cùng hỗn loạn, kinh mạch đứt gãy đến độ nghiêm trọng.

- Đa tạ ân cứu mạng của tông chủ.

Sau khi tiến vào bên trong không gian thần bí, Hoàng Kiện lập tức cúi người hành lễ với Tô Dật, nhưng lại được Tô Dật đỡ dậy.

- Hoàng hộ pháp hà tất phải khách khí, chúng ta bây giờ đều là người một nhà, cứu ngươi là chuyện đương nhiên. Về sau không cần phải khách khí với ta như vậy.

Tô Dật nhìn lão, nghiêm túc nói ra.

- Được!

Hoàng Kiện suy yếu cười cười, gật đầu nói.

- Ngươi ở chỗ này bế quan, những chuyện khác đợi sau khi khôi phục rồi hãy nói.

Tô Dật lấy ra một lọ linh dịch, đưa đến trong ta Hoàng Kiện, để cho lão chữa trị vết phương.

Hiện tại linh dịch cũng không còn quá nhiều, lúc trước đều đã bị Tô Dật hấp thu hết, hiện tại cũng chẳng còn lại được bao nhiêu.

- Tông chủ, ta từ từ điều tức là được rồi, không cần vật này.

Hoàng Kiện thấy vật kia, lập tức giật nãy, nhìn Tô Dật nói ra.

Lão biết rõ sự trân quý của linh dịch, lúc trước cũng vì vật này mà lão đã nhận được chỗ tốt cực lớn, qua đó đột phá, tiến vào nguyên hoàng cảnh giới.

Hiện tại Tô Dật lại lấy ra một lọ linh dịch cho lão chữa thương, điều này làm cho Hoàng Kiện có chút bất đắc dĩ, khó có thể tiếp nhận.

Cũng không phải là lão khách khí với Tô Dật, chẳng qua là lão cảm thấy, dùng một vật trân quý như vậy để chữa thương thì quả thật có chút đau lòng.

- Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, ở chỗ ta vẫn còn. Nhanh chóng khôi phục một chút, chúng ta có chuyện khác cần làm.

Hoàng Kiện tự hành điều tức, đương nhiên có thể khôi phục, nhưng sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian, nếu như có linh dịch tương trợ, tốc độ sẽ nhanh lên vô số lần.

- Đa tạ tông chủ! Có thứ này tương trợ, sẽ không mất quá nhiều thời gian, ta sẽ khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.

Hoàng Kiện đưa mắt nhìn Tô Dật hồi lâu, ánh mắt mang theo vẻ cảm kích, một lần nữa nói cảm ơn.

Tại thời khắc này, lão cảm nhận được, Tô Dật cho lão đủ một sự tôn nghiêm, chứ không phải là xem lão, sai khiến lão như một người dưới.

Có thể dốc sức cho một vị tông chủ như vậy, Hoàng Kiện cảm thấy vô cùng may mắn.

Rồi sau đó, Hoàng Kiện cũng không nói nhảm nữa. Cuối cùng, sau khi nhìn qua một dáng người nhỏ bé đang ngồi khoanh chân cách đó không xa, lão liền dứt khoát bỏ linh dịch vào trong miệng, bắt đầu thổ nạp, điều tức.

Từng đợt khí cơ hiện ra trên thân lão, nhìn qua giống như sương mù đang lượn lờ.

- Phệ Linh Hoàng, ngươi cân nhắc thế nào rồi?

Cũng không làm phiền Hoàng Kiện nữa, Tô Dật liền di chuyển bước chân, tiến đến bên người Phệ Linh Hoàng, hỏi một câu.

Nhưng mà, Phệ Linh Hoàng cũng không đáp lời hắn, chỉ dùng một ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn.

- Hẳn ngươi vẫn cần thời gian suy nghĩ nhỉ? Khi khác ta sẽ hỏi lại ngươi thêm một lần.

Tô Dật cũng không hề tức giận, lập tức quay người bước ra ngoài, đi ra khỏi không gian thần bí.

Nhìn theo bóng lưng của thiếu niên kia, Phệ Linh Hoàng không khỏi ngây người, cứ nhìn theo phương hướng hắn rời đi hồi lâu.

Sau đó gã lại dời ánh mắt, đặt lên thân lão giả áo vàng đang ngồi xếp bằng cách mình không xa, tiếp tục trầm tư.

- Chúng ta cứ ngồi ở chỗ này đợi đi. Đợi sau khi Hoàng hộ pháp khôi phục, cùng đi làm một ít chuyện.

Sau khi Tô Dật bước ra khỏi không gian thần bí, liền nói với hai người Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đang ở trong sơn động:

- Nhưng mà tốt nhất là trước đó, có thể thu phục được Phệ Linh Hoàng kia.

Nói đến đây, Tô Dật liền cảm thấy có chút đau đầu.

Tính khí của Phệ Linh Hoàng quả thật không giống như người bình thường, nếu đại hình hậu hà mà nói, nhất định sẽ hoàn toàn phản tác dụng.

Nhưng mà khẳng định là, Tô Dật cũng sẽ không tiếp tục chờ đợi mãi, nếu như tên kia quá ngoan cố mà nói, hắn cũng không khỏi tránh được việc áp dụng thủ đoạn bạo lực, cưỡng ép áp chế, tuy rằng làm như vậy sẽ có chút phiền phức.

- Riêng phần mình tu luyện đi.

Bốn người Tô Dật, Tô Tiểu Suất, Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng ngồi xếp bằng ở trong sơn động, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Mà chính vào lúc này, ở trong khu rừng rậm kia đã loạn thành một đoàn rồi.

Vô số người tìm đến hiện trường của trận chiến, thám thính tình huống, trong đó có mấy người của Thanh Minh tông.

- Uông hộ pháp, bớt đau buồn đi, chúng ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ giết hại lệnh lang, làm cho tên kia chết không có chỗ chôn.

Ở giữa đám người kia, một vị lão giả chừng năm mươi tuổi chợt mở miệng nói với người đàn ông trung niên bên cạnh, giọng điệu tràn ngập sự an ủi.

Người đàn ông trung niên kia chính là Uông hộ pháp, hiện tại, ông ta đang bi thống tột độ, còn mang theo sự phẫn nộ tột cùng.

- Giết Uông Mạc con ta, đừng để cho ta biết được thân phận của tên tặc tử kia, bằng không nhất định sẽ phanh thây xé xác ngươi, để ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Uông hộ pháp bi phẫn thét lớn một tiếng, hai tay siết chặt thành năm đấm, nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng khá điên cuồng.

Nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, mấy người còn lại của Thanh Minh tông đều có chút cảm khái.

Mấy người trước, bọn hắn còn cùng nhau khen ngợi thiên tư của Uông Mạc, đặt trong hàng ngũ những người trẻ tuổi, hắn ta xem như là phi phàm, so sánh với Thiếu tông chủ, cũng không cách biệt bao nhiêu.

Nếu như so sánh hắn ta với Dương Xuyên con trai của Dương Bách Côn mà nói, thì Uông Mạc hắn ta, tuyệt đối là vượt trội hơn Dương Xuyên rất nhiều.

Cũng vì như vậy mà từ nhiều năm trước cho đến hiện tại, Uông Hộ pháp vẫn luôn cảm thấy hãnh diện vì đứa con trai của mình.

Ở trước mặt mọi người, Uông Mạc cũng chính là lí do khiến cho Uông hộ pháp cảm thấy rất đáng kiêu ngạo, cũng là kỳ vọng lớn nhất trong đời này của ông ta, vẫn luôn chờ đợi ngày con trai mình vượt qua mình.

Liên Minh đại hội đã sắp đến rồi, Uông Hộ Pháp còn đang mong chờ Uông Mạc có thể đại phóng dị sắc, triển lộ thực lực, qua đó được một vị Liên Minh cường giả nhìn trúng, thu nhận làm môn hạ, nhiều khi còn được ban thưởng cho một món pháp khí trung phẩm nguyên vẹn.

Nhưng không ngờ được, lại có một ngày, giấc mộng kia của Uông hộ pháp đã tan vỡ.

Con trai của ông ta, đã biến thành một bộ thi thể lạnh băng, đã hoàn toàn thay đổi. Lúc bị đám đệ tử Thanh Minh tông phát hiện thì thi thể của hắn ta đang bị đám yêu thú, dã thú cắn xé.

Kết quả như vậy, dù như thế nào đi nữa thì Uông hộ pháp cũng không thể nào tiếp nhận được.

Tất cả kỳ vọng của ông ấy đều bỗng chốc hóa thành bọt nước, chỉ còn lại sự bi thống vô tận tràn ngập trong lòng.

- Tông chủ đã phái thêm nhiều đệ tử đến chỗ này, chúng ta nhất định sẽ tìm ra được tên hung thủ kia.

Đứng bên cạnh, một vị lão bà bà nhìn Uông hộ pháp, cũng mở miệng an ủi.

Lời này tuy nói là vậy, nhưng trong nội tam vị lão bà bà này lại rất rõ ràng, hiện tại bọn hắn không hề có chút manh mối có ích nào về tên hung thủ đã giết chết Uông Mạc.

Cho nên là, muốn tìm ra hung thủy, thật sự không phải là một chuyện đơn giản đâu.