← Quay lại trang sách

Chương 996

Tiểu tử bị Thất Tinh Kiếm tông phát lệnh truy nã, hình như chính là cái tên trước mắt này?

Ngụy Nhất Đao tiến đến bên cạnh Dương Bách Côn, nói ra một câu như vậy.

Con trai của tông chủ Nhiễm Kiếm Hiên cùng với vật cưỡi và một vị hộ pháp của Thất Tinh Kiếm tông bị giết chết, trận huyên náo này ai ai cũng biết. Nhiễm Kiếm Hiên còn treo giải thưởng, muốn phải bắt được hung thủy, đương nhiên Kim Đao tông cũng nhận được tin tức này.

Vì vậy, Ngụy Nhất Đao liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu niên kia và con chim nhỏ trên đầu vai hắn.

Không sai, mấy người đột nhiên xuất hiện này chính là bốn người Tô Dật, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng còn có cả Tô Tiểu Suất.

Bọn hắn đang trên đường chạy trở về, đột nhiên cảm giác được khí tức nguyên hoàng cảnh bắn ra từ thân thể đám người Dương Bách Côn.

Sau khi bọn hắn đi đến gần nơi phát ra khí tức, liền phát hiện ra sự hiện diện của Hoàng Kiện, còn biết rõ lão đang bị một đám người bao vây ở chỗ này.

Trong tình huống như vậy, Tô Dật đã để cho Thanh Hoàng trực tiếp ra tay.

Cũng chính vì vậy mà trong lúc suýt xảy ra tai nạn, y mới kịp ngăn cản một kích tất sát của Dương Bách Côn, kịp thời giải nguy cho Hoàng Kiện.

- Người của Bá Vương Tông? Chính là bị Thất Tinh Kiếm tông treo giải thưởng hả?

Dương Bách Côn nhớ đến lời đồn về thiếu niên kia, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm về phía Tô Dật.

Gã chưa từng nghe nói đến Bá Vương tông, cái tông môn này hoặc là giả dối, hư ảo, hoặc là vừa mới nhập lưu không lâu, không có chút tên tuổi nào.

Nhưng kỳ dị chính là, tu vi của người vừa mới ra tay là cực kỳ cường đại, làm cho Dương Bách Côn không thể không bình tĩnh lại, bắt đầu trở nên thận trọng.

Càng quan trọng hơn là ở chỗ, Hoàng Kiện vậy mà cũng gia nhập vào Bá Vương tông này.

- Kim Đao tông sao? Vậy mà cũng dám chọc đến người của ta, vậy thì phải trả giả thật đắt đấy!

Không để Dương Bách Côn suy nghĩ thêm gì nữa, Tô Dật đã trầm giọng mở miệng, lạnh lùng thốt ra một câu.

- Hôm nay một người cũng không được tha, giết!

Âm Dương Minh Hoàng đứng bên người Tô Dật nghe thấy vậy, lập tức lao ra, từ trên thân thể bắn ra khí thế hung hãn, nhảy vọt vào giữa đám người của Kim Đao tông.

Cùng lúc đó, Thanh Hoàng cũng lập tức có hành động, y mãnh liệt vung chưởng, bốn phía nhanh chóng có cương phong nổi lên, tập thiên sát địa.

Ở bên trong màn hào quang bạo phát, thế công đáng sợ đột nhiên triển khai, bao bọc tất cả người của Kim Đao tông ở bên trong.

Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng liên thủ với nhau, thật sự là muốn một mẻ hốt gọn người của Kim Đao tông.

- Yêu khí, bọn hắn là Yêu tộc, là Yêu Hoàng cảnh tầng năm đỉnh phong!

Cảm nhận được khí tức trên thân Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng, sắc mặt của Dương Bách Côn lập tức đại biến, giống như bị sét đánh.

Hai vị thú hoàng đều là Yêu Hoàng cảnh tầng năm, thực lực như vậy quả thật là đáng sợ, đủ để nghiền ép tất cả bọn hắn... những người đang có mặt ở hiện trường.

- Không thể chống lại được, đi mau!

Dương Bách Côn cũng là một người sáng suốt, lập tức hô lớn một tiếng, sau đó liền dẫn theo người của Kim Đao tông nhanh chóng lùi lại phía sau, căn bản là không dám cứng rắn va chạm với Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng.

Cùng lúc đó đáy lòng gã cũng kinh hãi đến cực điểm.

Bá Vương Tông gì kia, tại sao lại có đến hai thú hoàng hung hãn, mạnh mẽ đến như vậy, chuyện này quả thật là đáng sợ.

- Dám ra tay với người của Bá Vương Tông, vậy thì tất cả các ngươi hãy ở lại chỗ này đi.

Âm Dương Minh Hoàng hét lớn một tiếng, mang theo lực lượng cường hãn không gì sánh kịp, trực tiếp càn quét lao đến.

Y với Thanh Hoàng liên tiếp đánh ra từng đạo thế công kinh khủng, giống như là bện thành một tấm thiên la địa võng, bao vây, phong bế kín kẽ không gian chung quanh lại, làm cho đám người của Kim Đao tông không cách nào thoát thân được.

- Nhanh phá vỡ!

Ngụy Nhất Đao hét lớn một tiếng, trường đao trong tay gã cũng nhanh chóng phóng ra ngoài, trong nội tâm lại không ngừng than khổ.

Hai vị Yêu thú cường đại, Yêu Hoàng cảnh tầng năm đỉnh phong quả thật là đủ để đơn giản đạp chết bọn hắn.

Nếu như bọn hắn có thể phát hiện ra thời cơ không ổn sớm hơn chút để nhanh chóng rời đi thì có lẽ còn có cơ hội, nhưng mà bây giờ, nói cái gì thì cũng đã muộn rồi, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì ngày hôm nay, toàn bộ người của Kim Đao tông đều phải chết chắc rồi.

Quả nhiên, chỉ sau một hơi hô hấp, trên thân tất cả những người của Kim Đao tông đều đã xuất hiện vô số thương thế.

Dưới sự áp chế từ lực lượng cường đại của Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng, đã có người há miệng phun ra từng búng máu tươi.

Trong đám người kia, Dương Bách Côn có tu vi mạnh nhất là còn có thể miễn cưỡng chống lại một chút, nhưng sắc mặt của gã đã hoàn toàn trắng bạch, bị trấn áp cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

- Hừ!

Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đều hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ tràn ngập lãnh ý.

Dưới sự áp chế gắt gao của bọn hắn, thì chẳng cần phải tốn quá nhiều thời gian, bọn hắn đã có thể đánh chết gần như là toàn bộ người của Kim Đao tông.

- Muốn thật sự giữ lại chúng ta? Đám các ngươi đừng mơ tưởng! Các ngươi, vẫn chưa đủ sức!

Nhưng đúng vào lúc này, Dương Bách Côn đang phải tiếp nhận một áp lực thật lớn đột nhiên phẫn nộ hét lên một tiếng, nói ra một câu như vậy.

Rồi sau đó, chỉ thấy gã cuống cuống quýt quýt, lấy ra từ không túi không gian một vật, lớn khoảng chừng lòng bàn tay. Gã siết chặt trong tay, chỉ trong nháy mắt, nguyên khí trong cơ thể gã đã điên cuổng rót vào trong vật kia. Kế đó thì trực tiếp vung tay, ném vật kia về phía Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng.

- Không ổn, là ngự hồn sát phù!

Nhìn thấy vật mà Dương Bách Côn ném ra, Tô Dật đứng ở phía sau xem chiến bất giác phát hiện tình huống không ổn, lập tức đỡ lấy Hoàng Kiện đang bị thương, nhanh chóng lướt đi, rời xa khu vực này.

Hắn đã từng nhìn thấy đồ vật này. Ở trong trận đấu giá ở Linh bảo các, hắn đã từng thấy nó. Hơn nữa về sau, Thánh Sơn đệ tử Sở Trường Hoan đã từng dùng một tấm lên thân hắn.

Trong lần kia, nếu như không phải nhờ có Linh Bảo các tặng cho hắn một miếng ngự hồn phù thuẫn thì sợ rằng, Tô Dật đã bị giết chết, ngay cả một mẩu thịt vụn cũng không sót lại.

Vì vậy, hắn biết rõ sự lại hại của vật kia.

Ngự Hồn sát phù mà Dương Bách Côn ném ra, cũng không có cấp độ quá cao, nhưng cũng cần phải cẩn thận một chút, tránh cho chịu thiệt.

“Ô... ô... n... g!

Chỉ sau một thoáng, từ bên trong ngự hồn sát phù đã có một cỗ khí tức phách thiên tuyệt địa tràn ra, thoáng chốc đã bao trùm hai người Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng ở bên trong.

Cỗ khí tức này cực kỳ cường đại, lấy tu vi của hai người bọn họ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm.

- Lui!

Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng không hề do dự, chỉ trong nháy mắt đã vội vàng lui lại phía sau, hơn nữa còn nhanh chóng tế ra hàng phòng ngự cường đại.

Không phải là bọn hắn không đủ tự tien để cứng rắn phá vỡ ngự hồn sát phù này, nhưng mà làm vậy thì nhất định phải bỏ ra một ít đại giới, phần lợi phần hại của việc này, khó mà tính rõ được.

“Ầm ầm...

Trong nháy mắt tiếp theo, ngự hồn sát phù liền trực tiếp nổ tung, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra, giống như tận thế hàng lâm.

Toàn bộ khu rừng nhất thời chao đảo, sáng chói, càn khôn phiên chuyển, chấn động lắc lư không ngừng, bụi mùi cuồn cuộn thẳng suốt mây xanh.

Khí cơ hung hãn trùng kích khắp bốn phía, khiến cho toàn bộ cây cối trong phạm vi vài dặm đều bị chấn nát thành bột phấn. Chung quanh đều được san bằng, vị trí trung tâm giống như một sân khấu được trang hoàng kỹ lưỡng.

- Vậy mà lại đánh ra ngự hồn sát phù, thật đáng khen cho một Kim Đao tông, đuổi theo!

Khi bụi mù đầy trời chậm rãi tản đi, Âm Dương Minh Hoàng sắc mặt âm trầm đen thui xuất hiện, cùng với Thanh Hoàng, cả hai lạnh lùng đứng đó.

Bọn hắn nhìn về hướng mà đám người của Kim Đao tông bỏ trốn, chuẩn bị cất bước đuổi theo, tiến hành truy kích.

- Không cần đuổi.

Giọng nói của Tô Dật vang lên, khiến cho động tác của hai người bọn hắn lập tức bị trì trệ.

Hắn dẫn theo Hoàng Kiện và Tô Tiểu Suất bước ra. Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng nhanh chóng trở về bên cạnh hắn.

- Ít nhất là ngự hồn sát phù nguyên hoàng cảnh tầng sáu. Kim Đao tông này vậy mà còn có thứ tốt như vậy.

Tô Dật nhẹ nhàng nói một câu, sau đó lại nói tiếp:

- Động tĩnh ở nơi này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả, chúng ta nên nhanh chóng rời đi. Món nợ với Kim Đao tông, về sau chúng ta sẽ tìm bọn hắn để tính toán rõ.

- Vâng, chủ nhân!

Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng đều gật đầu, sau đó đoàn người nhanh chóng rời đi, cũng không hề ở lại nơi này nữa.

Không thể tru sát đám người Dương Bách Côn ở chỗ này, Tô Dật cảm thấy có chút đáng tiếc. Cũng không ngờ là trong tay bọn hắn có một tấm ngự hồn sát phù mà. Xem ra, Kim Đao tông cũng có một chút nội tình không tệ. Về sau, không thể không đề phòng, không thể khinh suất.