← Quay lại trang sách

Chương 1009

Ở vị trí sơn môn Thất Tinh Kiếm Tông, cách mỏ quặng cũng không phải quá xa xôi.

Khi Tô Dật đang hấp thu lực lượng nguyên thạch bàng bạc trong mỏ, đám người tông chủ Nhiễm Kiếm Hiêncủa Thất Tinh Kiếm Tông đã nhận được tín hiệu đệ tử truyền về.

Bọn họ trước tiên có thể kết luận, mỏ đã xảy ra chuyện!

Nhiễm Kiếm Hiênkhông chút trì hoãn, lập tức điều động đại lượng cường giảtrong tông, chạy tới hướng khu mỏ.

- Có bảy vị trưởng lão trấn thủ mỏ, lúc này lại còn phát ra tín hiệu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Nhiễm Kiếm Hiên, tông chủ Thất Tinh Kiếm Tông là một vị trung niên nhìn qua không tới năm mươi, vóc người có vẻ mập, đôi mắt ti hí nằm trên khuôn mặt tròn trịa, phát ra hào mang lấp lánh.

Bên cạnh hắn có một lão giả tuổi khoảng lục tuần.

Khí tức của hai người đều ở Nguyên Hoàng cảnh trở lên, Nhiễm Kiếm Hiênlà Nguyên Hoàng cảnh ngũ trọng, lão giả lục tuần yếu hơn một chút, là Nguyên Hoàng cảnh tam trọng!

- Tông chủ, có phải tin tức trong mỏ cất giấu vật kia đã bại lộ?

Lão giả nhìn trung niên bên cạnh, không khỏi lo lắng nói.

Nghe thấy câu này, sắc mặt Nhiễm Kiếm Hiêntrở nên vô cùng khó coi, thâm trầm giống như muốn tích thủy.

Qua một hồi lâu, hắn mới thở ra một hơi, nói:

- Trong Thất Tinh Kiếm Tông, người biết tình huống chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không ai có thể tiết lộ tin tức này ra ngoài mới đúng!

Hắn trải qua một phen suy tư, đưa ra kết luận.

Cường giả Nguyên Hoàng cảnh của Thất Tinh Kiếm Tông tổng cộng có không tới mười người, lần này vì vật kia, thoáng cái đã phái ra bảy người đến mỏ trấn thủ.

Trong lòng bọn họ đều biết rõ về tầm quan trọng của vật kia, mấy vị trưởng lão không có lý do phạm sai lầm, tiết lộ tin tức này ra ngoài!

- Nếu như vậy, những thế lực khác cũng sẽ không vì một tòa tài nguyên nguyên thạch tới tấn công chúng ta!

Lão giả nhíu mày, có chút nghĩ đến khúc mắc bên trong.

Bình thường mà nói, một tòa núi quặng dĩ nhiên đủ hấp dẫn mọi người, nếu trong đó giấu lượng nguyên thạch phong phú..., tuyệt đối sẽ là một khoản lợi nhuận từ trên trời rơi xuống khổng lồ!

Nhưng đối với mấy đại thế lực tam lưu mà nói, tuyệt đối không thể vì một tòa núi quặng mà cử binh tới tấn công Thất Tinh Kiếm tông, huống chi còn chưa chắc đánh thắng được!

Cho dù hai thế lực liên thủ, có thể tiêu diệt Thất Tinh Kiếm Tông, nhưng kết quả khẳng định cũng sẽ bị đả thương gân cốt, tiện đà bị thế lực khác tranh thủ hãm hại.

Loại chuyện làm mai cho người khác, mấy thế lực lớn chắc chắn sẽ không ngu đi làm.

Cho nên, bình thường phàm là xuất hiện chỗ tốt khổng lồ, dưới tình huống ở ngoài sáng biết tranh đoạt không tới, không có ai liều mạng tới chém giết.

Dĩ nhiên, trừ phi bảo vật này thật sự quá mức trọng yếu, tuyệt đối là trọng bảo, giống như vật đang cất giấu bên trong mỏ quặng của Thất Tinh Kiếm Tông!

- Đi xem tình hình sẽ biết, vật kia không thể để mất, bất luận là người nào, cũng đừng nghĩ cướp được từ trong tay Thất Tinh Kiếm Tông!

Nhiễm Kiếm Hiêncắn răng, vành mắt cũng bắt đầu trở nên đỏ ngầu.

Trong thời gian gần đây, hắn thật sự quá mệt mỏi.

Đầu tiên là nhi tử bị giết chết trong Kiếm Tinh thành, ngay cả vật cưỡi của mình, còn cả Lỗ hộ pháp trong tông cũng bỏ mạng, tất cả đều chết trong tay một người một chim.

Hiện giờ đã treo thưởng nhiều ngày, nhưng vẫn không nhận được tin tức cụ thể của hai kẻ xấu xa kia.

Vốn những chuyện này đã đủ làm Nhiễm Kiếm Hiênnổi giận, nhưng hôm nay mỏ quặng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như chỉ là một mỏ quặng bình thường còn dễ nói, hắn sợ nhất vẫn là vật trọng yếu trong đó xuất hiện sơ xuất!

Mang theo tâm tình nặng nề và thấp thỏm, Nhiễm Kiếm Hiênvà lão giả Nguyên Hoàng cảnh tam trọng bên cạnh, cũng không ngồi lên vật cưỡi, chỉ dựa vào tu vi của mình lao về hướng mỏ với tốc độ nhanh nhất.

Phía sau, đại lượng Nguyên Hư cảnh đi theo, nhưng rất nhanh bị cắt đuôi.

⚝ ✽ ⚝

Trong mỏ quặng, năm vị trưởng lão Nguyên Hoàng cảnhcủa Thất Tinh Kiếm Tông đã chạy về, rất nhanh đối chọi với năm người Tô Tiểu Soái, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Hoàng Kiện, Phệ Linh Hoàng!

Năm người đấu năm người, nếu như dựa vào thực lực toàn thân mà nói..., bọn người Tô Tiểu Soái sẽ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Nhưng lúc này, bọn họ vốn không muốn trì hoãn ở chỗ này quá lâu, bởi vì những người khác của Thất Tinh Kiếm Tông có lẽ đang chạy tới.

Trên thực tế mấy người này cũng cảm giác có chút bất ngờ, tại sao Thất Tinh Kiếm Tông trong có thể có nhiều cường giả Nguyên Hoàng cảnh như vậy, chỉ là một mỏ quặng bình thường đã phái bảy người tới trấn giữ, điều này thật sự khó tin.

Nhưng bọn họ cũng không có quá nhiều suy nghĩ, tất cả đều quy kết cho rằng thực lực của Thất Tinh Kiếm Tông đã cường đại, dù sao đây là một thế lực tam lưu rất gần đến nhị lưu, có giấu diếm mấy vị cường giả cũng chẳng có gì lạ!

- Sát!

Sau khi nhìn thấy đám người Thanh Hoàng, lại nhìn thấy Tô Dật ở phía dưới, mấy vị Thất Tinh Kiếm Tông cường giả nhất thời hiểu được, bọn họ đã bị lừa gạt, những người này rõ ràng đã chọn lựa kế điệu hổ ly sơn.

Điều khiến bọn họ cảm thấy không thể hiểu được chính là, Phệ Linh Hoàng lại đi cùng tiểu tử kia!

Hai vị Nguyên Hoàng cảnh ở lại trấn giữ đã bỏ mạng, còn cả khu mỏ không biết đã trải qua biến cố gì, đang ầm ầm rung trời, điều này làm cho năm người lôi đình giận dữ!

Đại chiến đáng sợ trong nháy mắt nổ ra, đại lượng quang mang điên cuồng bắn ra, phát tiết trên không trung, năng lượng vô cùng quét ngang xung quanh, xâm nhập trên trời dưới đất!

Hư không không ngừng động đất run rẩy, khu mỏ phía dưới lại càng trực tiếp sụp đổ!

Năm vị Nguyên Hoàng cảnh cường giả, dưới sự ngăn cản của năm người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Hoàng Kiện, cũng không chiếm cứ được bất kỳ tiện nghi nào.

Còn Tô Tiểu Soái che chở bên cạnhTô Dật, lần lượt vung cánh, đánh bay nhữngnúi đá khổng lồ văng tới.

Nếu không dưới sự chấn động sụp đổ đáng sợ của núi đá, Tô Dật tuyệt đối sẽ bị chôn sống bên dưới!

- Vù...

Không lâu sau, quang mang lóng lánh ở vị trí bàn tay Tô Dật rốt cục đột nhiên phun trào, sau đó trực tiếp lại thu lại, tất cả mọi khí thế nhất thời đều biến mất.

- Ngao...

Trong miệng hắn phát ra một tiếng tru, thân hình mềm nhũn, thiếu chút nữa co quắp té trên mặt đất, toàn thân truyền đến cảm giác kịch liệt.

Nhưng Tô Dật vẫn cắn răng chống đỡ, sau khi một lần nữa vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong cơ thể, lúc này mới cảm nhận đỡ hơn nhiều.

- Lão Đại, làm xong rồi sao?

Tô Tiểu Soái vọt tới bên cạnh Tô Dật, lớn tiếng hỏi.

- Làm xong rồi!

Tô Dật gật đầu, hồi đáp.

- Vậy chúng ta nhanh đi thôi!

Tô Tiểu Soái hưng phấn, thân hình trong nháy mắt lao xuống, muốn mang Tô Dật rời đi.

- Đợi một chút!

Nhưng Tô Dật bỗng nhiên cắt đứt động tác của hắn, nói:

- Trong khu mỏ này hình như có gì đó không đúng!

Vừa nói Tô Dật vừa liếc mắt nhìn đại chiến phía trên, trực tiếp tung người, đi lên phía trên gò núi.

Gò núi trước mắt đã trở nên bằng phẳng, giống như vừa bị khai khẩn.

Quặng mỏ khổng lồ sau chấn động kịch liệt đã sớm bị san bằng.

Nhưng đồng thời, trên gò núi lại có mấy cái khe khổng lồ, giống như quả dưa hấu do phải gánh chịu mặt trời chói chang bạo chiếu mà nứt nẻ, tựa hồ như muốn chia gò núi thành mấy khối!

- Ở đâu!

Tô Dật đi tới phía trước, quét mắt nhìn xung quanh, sau khi tìm được một vị trí chính xác cách đó không xa, liền nhảy xuống một cái khe lớn bên cạnh.

Dưới đáy khe vốn cũng là nguyên thạch, nhưng trước mắt đã lờ mờ không ánh sáng.

Tô Dật lấy ra một cây đại đao từ túi không gian, đột nhiên đâm xuống.

- Phụt...

Năng lượng nguyên thạch trên khu mởđều đã bị hấp thu sạch sẽ, tính chất vô cùng mềm, với thực lực của Tô Dật đâm xuống một đao, sâu hơn một trượng, còn dễ hơn đâm vào nham thạch bùn đất!

Sau khi đâm xuống mấy cái, Tô Dật đã đào ra một cái động không nhỏ, có thể cho hắn một mình chui vào, sau đó lại tiếp tục đào sâu.

- Lão Đại...

Tô Tiểu Soái nhìn động tác vội vàng của Tô Dật, trong bụng cũng có thể phỏng đoán, lão Đại chắc chắn đã phát hiện ra cái gì bất thường.

Hắn vẫn chú ý đến đại chiến phía trên, từ bên trong đánh ra từng mảnh năng lượng đáng sợ, để tránh dư ba tạo thành thương tổn với mình và Tô Dật.

- Có lẽ ở gần đây!

Tô Dật càng không ngừng đào xới, khiến đại lượng nguyên thạch vỡ thành từng mảnh vụn.

Khi hắn mới vừa hấp thu năng lượng nguyên thạch, có thể cảm giác được nơi này có một số chỗ đặc biệt, ẩn chứa năng lượngvô cùng, nhưng cho đến khi cả mỏ nguyên thạch đều lờ mờ, nơi này tựa hồ vẫn không có gì thay đổi.

Điều này làm cho Tô Dật cảm thấy rất dị thường, lấy năng lực của không gian thần bí cũng không cách nào hấp thu, vậy khẳng định cũng không phải nguyên thạch.

Như vậy chỉ có một khả năng, nơi này chôn dấu những bảo vật khác!

Quả nhiên, sau khi Tô Dật đào không lâu, thoáng cái đã tiến vào một cái hang.

Dõi mắt nhìn cái hang này cũng không lớn lắm, chỉ rộng bằng một gian phòng, chung quanh cũng là nguyên thạch.

Nhưng có điều kỳ quái là, chung quanh hang có người bố trí cột trụ thẳng đứng, phảng phất như để phòng ngừa nơi này bị đổ sập.

- Ở đây đã có người tới, hơn nữa cuối cùng còn bị phong ấn, biến nơi này thành một chỗ bí ẩn!

Tô Dật vừa nhìn, liền đưa ra kết luận.

Bốn phía xung quanh đều là nguyên thạch, cũng không có lối đi ra ngoài, nhưng vì sao lại có dấu vết, điều này nói rõ nơi này bị cố ý lấp lại.

Ngoài ra, Tô Dật còn cảm thấy dấu vết cấm chế, lệ thuộc vào năng lượng nguyên thạch cung cấp trước kia, nhưng lúc này cấm chế đã hoàn toàn tổn hại.

- Cái đó...

Tô Dật đang quan sát, đột nhiên hai mắt chậm lại, dừng lại ở một món đồ vật!

Ở vị trí chính giữa không gian, có một tảng đá màu xanh biếc, lớn bằng một chiếc ghế đẩu.

Hình dáng của tảng đá này cũng bất quy tắc, mặt ngoài mượt mà, có ánh sáng trong suốt thoáng hiện.

Cho dù đứng cách một đoạn, Tô Dật có thể cảm giác được một luồng lực lượng thần bí từ trên tảng đá phát ra, làm cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, giống như ngay cả linh hồn cũng được thanh tẩy!

- Bảo vật, tuyệt đối là bảo vật!

Tô Dật kinh hãi, ánh mắt nhìn tảng đá kia cũng thay đổi.

Hiện giờ lực lượng linh hồn của hắn đã vô cùng cường đại, còn chưa chạm vào, đã có cảm giácthần dị như thế, vậy có thể thấy được tảng đá đó chắc chắn là vật phi phàm, tất nhiên là trọng bảo!

- Khí tức thật cường đại!

Tô Dật khẽ nhắm mắt, cảm thụ một phen, trên khuôn mặt hiện ra vẻ say mê.