Chương 1012
Những lời của tu luyện giả này..., cũng đưa tới sự trầm tư của rất nhiều đồng bạn.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, thiếu niên kia rốt cuộc có lai lịch và thân phận như thế nào, có thể khiến mấy vị thú hoàng đều đi theo bên cạnh hắn, đây là chuyện bọn hắn hoàn toàn không cách nào hiểu được.
Tương tự với ở đây, chuyện bàn tán cũng thỉnh thoảng phát sinh giữa các tán tu và thế lực lớn nhỏ phụ cận, rất nhiều người đều cảm thấy hoảng sợ trước chuyện Tô Dật đã làm.
Dĩ nhiên, Tô Dật vừa tới Hỗn Loạn Vực không lâu, cũng không quen biết với người nào, ngoài Quý Hàm Nặc và Quý Thiên Phục của Huyền Kiếm Môn, còn không có mấy người biết tên của hắn, không tính Hạ Hầu chưởng quỹ của Linh Bảo Các.
Cho nên đám người của Thất Tinh Kiếm Tông và Kim Đao Tông đều gọi Tô Dật là “Lòng lợn thối, “Lưu manh du côn...
- Tiểu tử Tô Dật kia thật đúng là không đơn giản, kể từ khi hắn xuất hiện, vùng đất xung quanh đây không lúc nào yên tĩnh! Ba vị thú hoàng cũng cam tâm đi theo hắn, thật làm cho người khó tin! Còn cả Hoàng Kiện, tựa hồ sau khi quen biết với hắn mới đột phá Nguyên Hoàng cảnh!
Trong một khe núi, đám người của Huyền Kiếm Môn tụ tập bên trong, Quý Thiên Phục đứng trên một tảng đá lớn, trong lòng đầy rung động lẩm bẩm.
Thời điểm Tô Dật xuất hiện sớm nhất, chính là lúc cứu con gái hắn.
Cũng chính từ ngày đó, xung quanh đây mới bắt đầu không ngừng phát sinh đại sự, nhiều tông môn đều chịu thiệt trong tay hắn.
Ngoài ra, hắn còn có mấy vị Hoàng cấp cường giả đi theo, điều này cũng khiến Quý Thiên Phục cảm thấy khó hiểu.
Rung động lớn nhất trong lòng hắn chính là điều này.
- Hắn thật sự rất lợi hại, mạnh hơn nhiều so với ta tưởng tượng, lá gan cũng không nhỏ!
Ở bên cạnh Quý Thiên Phục, đôi mắt Quý Hàm Nặc lấp lánh, đôi môi đỏ mọng lại càng khêu gợi.
Nhìn thái độ mơ màng của thiếu nữ, Quý Thiên Phục chỉ biết thở dài.
- Cha, chúng ta ra ngoài trải nghiệm đi! Chỉ đi mấy ngày rồi chúng ta sẽ trở về, bây giờ phải đề tăng thực lực nhiều hơn, đến lúc đó trực tiếp lên đường tham gia Liên Minh đại hội càng có nắm chắc!
Quý Hàm Nặc phảng phất không để ý tới vẻ mặt Quý Thiên Phục, nói với cha mình.
- Hàm Nặc à, tâm tư của con như thế nào, ta lại không biết sao?
Quý Thiên Phục đưa mắt nhìn Quý Hàm Nặc, trên mặt hiện ra nụ cười khổ, sau đó lại nói:
- Thôi thôi, chúng ta sẽ đi trải nghiệm một chút!
Nói xong, Quý Thiên Phục liền phân phó rất nhiều đệ tử lên đường, tiến vào trong rừng núi.
Kiếm Tinh Thành, Linh Bảo Các.
Sau khi động tĩnh Tô Dật gây ra ở mỏ quặng Thất Tinh Kiếm Tông truyền tới tai Hạ Hầu chưởng quỹ, vị chưởng quỹ của Linh Bảo Các cũng không có biểu hiện kinh ngạc, nhưng vẫn không thiếu phần khiếp sợ.
- Từ Trung Châu náo đến Hỗn Loạn Vực, đi đâu cũng không thái bình, tiểu tử này, sợ người ta không biết hắn là sao chổi sao, người nào đối đầu với hắn là người đó xui xẻo!
Hạ Hầu chưởng quỹ lầm bầm, lại thở dài nói:
- Nếu là Kim Đao Tông, Thất Tinh Kiếm Tông biết, ngay cả Trung Châu Thánh Sơn tên kia cũng dám khiêu chiến, có lẽ sẽ không trêu chọc đến hắn nữa! Nhưng vở kịch này thật sự rất đặc sắc! Bá Vương Tô Dật, náo khắp Trung Châu, lại xông phá Hỗn Loạn Vực, kế tiếp Liên Minh đại hội hắn có lẽ cũng sẽ tham gia, ta thật sự mong đợi!
Con mắt Hạ Hầu chưởng quỹ nhấp nháy, tiếng nói chuyện cũng chỉ có mình hắn nghe được.
Kim Đao Tông.
Dương Bách Côn và mấy vị Nguyên Hoàng cảnh cường giả đã trở lại tông môn, lần trước bọn họ chạy trốn trong tay hai người Thanh Hoàng và Âm Dương Minh Hoàng, bây giờ vẫn còn run sợ.
Nhưng hôm nay, Dương Bách Côn biết được tin tức về Thất Tinh Kiếm Tông, tâm trạng tối tăm đột nhiên cũng có vài phần khoái cảm.
Theo lý mà nói, nhi tử hắn bị Tô Dật giết chết, lúc này mới không bao lâu, Dương Bách Côn không nên sinh ra tâm tình như vậy mới đúng.
Nhưng thật sự hắn không dằn lòng nổi trước tổn hại của Thất Tinh Kiếm Tông, bất lợi quá lớn, cả một tòa mỏ nguyên thạch đều bị tên nhãi con kia làm hỏng, hai vị Nguyên Hoàng cảnh trưởng lão bị đánh chết, điều này làm cho Dương Bách Côn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tối thiểu còn có người xui xẻo hơn mình!
Thực lực của Kim Đao Tông bọn họ vẫn kém hơn Thất Tinh Kiếm Tông, nhưng hôm nay đối phương tổn thất thảm trọng, khoảng cách này đã gần hơn một chút, cũng không còn quá xa vời!
Nếu tính cả cha của mình, thực lực của Kim Đao Tông cũng sẽ không thua Thất Tinh Kiếm Tông hiện giờ!
- Một tòa mỏ nguyên thạch đột nhiên bị hủy, tiểu tử kia thật đúng là quỷ dị, cũng không biết là dùng thủ đoạn gì!
Ánh mắt Dương Bách Côn âm trầm, vừa nghĩ tới Tô Dật liền không ngăn được sinh ra sát cơ mãnh liệt.
Nhưng, lúc này hắn cũng đã bình tĩnh, nghĩ tới chuyện đã xảy ra với Thất Tinh Kiếm Tông.
Tòa mỏ nguyên thạch kia mặc dù cũng không phải đặc biệt khổng lồ, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ.
Nhưng một tòa nguyên thạch như vậy chỉ trong thời gian ngắn trở thành một đống đất chết, tất cả năng lượng nguyên thạch trong đó tiêu tán toàn bộ, biến thành tảng đá bình thường.
Loại thủ đoạn này quá biến hoá kỳ lạ, làm cho người ta nghĩ mãi không ra.
Trên thực tế vấn đề này không chỉ có Dương Bách Côn nghĩ tới, rất nhiều cường giả khác cũng nghĩ đến điều này.
Chỉ có điều, tất cả mọi người chỉ cho rằng tiểu tử kia có pháp môn đặc biệt gì, có thể làm hỏng một mỏ quặng từ viễn cổ.
Dù sao, cũng không ai dám tưởng tượng năng lượng của cả mỏ nguyên thạch đều bị hấp thu.
Đừng nói tiểu tử kia chỉ là một vị Nguyên Hư cảnh nhất trọng, cho dù hắn đạt tới Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng, cũng không thể trong một lần cắn nuốt nhiều năng lượng như vậy, đây không phải là chuyện tưởng tượng, mà là chuyện không thể nào.
Nếu mạnh mẽ hấp thu đại lượng nguyên thạch..., kết quả cuối cùng sẽ chỉ là bạo thể mà chết!
Nếu như Tô Dật có thể biết suy nghĩ của những người này, nhất định sẽ rất vui vẻ, hơn nữa còn lớn tiếng nói cho bọn hắn biết: Các ngươi nghĩ quá đúng!
Chính hắn cũng cảm thấy lần này không gian thần bí rất có thể bị bại lộ, tối thiểu người khác rất có thể hoài nghi trên người hắn tồn tại chí bảo, có thể hấp thu đại lượng năng lượng.
Hiện tại thì tốt rồi, người khác đã nghĩ lý do giúp hắn!
- Nhãi con, mối thù giết Dương Minh con trai ta, Dương Bách Côn ta nhất định phải trả!
Dương Bách Côn hung dữ nói, một quyền nặng nề đánh lên bàn đá bên cạnh, làm cái bàn vỡ thành phấn vụn, ầm ầm rơi xuống.
Tiện đà, Dương Bách Côn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa hô to:
- Người đâu, truyền tin đến Thất Tinh Kiếm tông cho ta, ta muốn gặp Nhiễm Kiếm Hiên!
- Vâng, tông chủ!
Ngoài cửa có người đáp lời, sau đó lại yên lặng.
Trong hai mắt Dương Bách Côn lóe ra quang mang cừu hận, con ngươi thâm thúy, nhưng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
⚝ ✽ ⚝
Tô Dật đi xuyên qua rừng núi, bên cạnh đã không có bất kỳ người nào.
Hắn tìm một cơ hội, đưa tất cả năm người Tô Tiểu Soái, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Hoàng Kiện vào trong không gian thần bí, dù sao nếu nhân số quá nhiều..., sẽ dễ đưa tới theo dõi, bại lộ.
Tô Dật cũng thay đổi giả dạng, khí tức cũng thay đổi.
Nếu như không phải có người đặc biệt cẩn thận quan sát, tựa hồ không cách nào phát hiện ra thân phận thật sự của hắn.
- Đám người Thất Tinh Kiếm Tông thật đúng là âm hồn bất tán!
Trong rừng, Tô Dật tìm được một dòng suối nhỏ, uống xong mấy ngụm nước, lầm bầm nói.
Hắn đã lẩn trốn trong rừng núi hai ngày rồi, nhưng mấy vị Nguyên Hoàng cảnh cường giả cỉa Thất Tinh Kiếm Tông vẫn có thể loáng thoáng theo sát bước tiến của hắn.
Cũng không phải thủ pháp ẩn núp của Tô Dật không thật minh, thật sự là hắn vận khí không tốt, chung quanh đây căn bản không có những người khác đặt chân, cho nên dấu vết chỗ hắn đi qua lưu lại cũng là độc nhất vô nhị, dĩ nhiên là chỉ rõ phương hướng cho Thất Tinh Kiếm Tông.
Nhưng cũng may đối phương rất khó lập tức tìm được hắn trong khu rừng này.
Một khi Tô Dật che dấu toàn bộ khí tức, vẫn có thể trong thời gian ngắn ngủi thoát khỏi những truy binh kia.
- Phải nghĩ cách chân chính thoát khỏi mới được, cũng không thể dẫn những người này tới địa bàn của mình!
Trong đầu Tô Dật ra sức nghĩ cách, địa bàn Âm Dương Minh Hoàng chiếm cứ không thể bị bại lộ, vị trí của Phong gia thôn càng không thể để người ngoài biết đến.
Cho nên Tô Dật buồn rầu nhất chính là điểm này, hắn không phải không thể lập tức trở về địa bàn của mình, nhưng lại không thể cắt đứt mấy cái đuôi bám theo.
Nếu mang theo cái đuôi đó, cũng không phải là chuyện gì tốt.
- Đi một bước nhìn một bước vậy!
Nhất thời không nghĩ ra chủ ý gì hay, Tô Dật cũng không nghĩ nhiều nữa, vẫn âm thầm đi xuyên qua rừng núi, đồng thời chú ý đến truy binh bất cứ lúc nafoo cũng có thể xuất hiện!
Điều khiến hắn cảm thấy mừng rỡ chính là, lần này cũng không lâu lắm, hắn liền gặp được một đám người.
Nếu có người ngoài xuất hiện ở đây..., hắn muốn bỏ rơi người phía sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sau một thoáng suy tư, Tô Dật cảm giác mình vẫn nên xen lẫn vào trong đám người này, như vậy đối với mình càng thêm có lợi.
Cho nên, hắn tìm một chỗ đất trống trải gần đó, giết một con man yêu thú cấp thấp, lại bắt đầu nướng thịt và nấu canh!
- Người xưa hay nói “ruộng hoang cũng không làm nghệ nhân chết đói, lúc này nghĩ đến, lời này thật chí lý....!
Tô Dật thay đổi dung mạo, là một thanh niên nhìn qua chừng hai mươi tuổi, hắn vừa nướng thịt, vừa không ngừng cảm thán, lẩm bẩm:
- Con người đích xác cần có một năng khiếu nào đó, mới có thể sống tương đối thuận lợi! Không ngờ tài nấu nướng của mình, tới hôm nay cũng có công dụng!
Hắn vừa nói, khóe miệng vừa mỉm cười, ánh mắt càng không ngừng nhìn về phương hướng khác.
Nơi đó, một đám người vừa tập trung, chính là những người Tô Dật vừa phát hiện.
- Tiểu huynh đệ, cách nướng thịt của ngươi thật đặc biệt, từ xa ta đã ngửi thấy mùi thịt!
Điều khiến Tô Dật cảm thấy vui mừng chính là, không bao lâu sau, trong đám người bên kia thật sự có một vị thanh niên, hai bảy hai tám tuổi, đi tới bên cạnh Tô Dật, hỏi hắn.
Thanh niên vừa đi, vừa lén nuốt nước miếng, lại nhìn về phía nồi canh thịt bên cạnh, tựa hồ rất thèm ăn.
- Thịt nướng và canh thịt, đồ gia vị sử dụng của ta đều là độc môn bí phương, ở bên ngoài không tìm được nhà thứ hai, dĩ nhiên phải bất đồng với người khác rồi!
Nghe thấy câu hỏi của thanh niên, Tô Dật cười cười, không khiêm nhường hồi đáp.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ, chỉ cần móc nối được, coi như thành công bước đầu tiên.
Điều này cũng nhờ có thanh niên mặt dày trước mặt, nếu là người bình thường..., đại khái rất khó nghiêm mặt tiến lại như vậy.