Chương 1018
Biểu hiện của Nam Cung Ngưng Nguyệt làm Tô Dật có chút niềm vui bất ngờ.
- Gần đây không tới đó được, đợi đến khi Liên Minh đại hội kết thúc, sẽ trực tiếp tới đó!
Tô Dật suy nghĩ, nói.
Có Nam Cung Ngưng Nguyệt ở đó lo liệu mọi việc, hắn cũng không cần lo lắng nữa.
Những chuyện này cũng không vội, vẫn nên đợi sau khi Liên Minh đại hội kết thúc rồi hãy nói.
Nhưng khi thảo luận những chuyện này, Tô Dật vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía thân ảnh mảnh mai bên cạnh Tây Vô Tình, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Phong Kỳ Nhi.
Vốn Tô Dật cảm thấy, sau khi Phong Kỳ Nhi biết mọi người ở Phong gia thôn bị đuổi đi, nàng có lẽ sẽ buồn rầu, hoặc tức giận.
Nhưng lúc này xem ra, người thiếu nữ này cũng không quá bi thương.
Sau lại nghe Tây Vô Tình kể lại hắn mới biết, Phong Kỳ Nhi không phải không khổ sở, Chỉ có điều nàng đã sớm nhìn thấu những chuyện này, công ơn nuôi dưỡng đã báo đáp, dĩ nhiên không còn quá mức chú ý đến Phong Gia thôn.
Còn nữa, có Phong Bồ thông minh hiểu chuyện ở bên cạnh khuyên giải, Phong Kỳ Nhi tiếp nhận sự việc cũng nhanh.
Tô Dật và Tây Vô Tình lại đàm luận một lúc, kể lại những chuyện xảy ra với mình, sau khi nghe xong Tây Vô Tình cũng sợ hãi kêu lên.
Trong lòng hắn vô cùng cảm thán, chỉ cảm thấy tiểu tử Tô Dật này thật sự biết gây chuyện, đi đến đâu nơi đó liền không thái bình.
Ngày thứ hai.
- Lên đường, tới Cửu Tinh thành.
Đám người Tô Dật, Tô Tiểu Soái, Tây Vô Tình ngồi lên Huyền Dương Kim Yêu Chuẩn, bắt đầu tiến về phương hướng Cửu Tinh thành.
Mấy người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Hoàng Kiện cưỡi Lang Đầu Yêu Bức, cùng đi theo.
Phong Kỳ Nhi tiến vào trong không gian thần bí của Tô Dật, vài ngày trước, Tây Vô Tình truyền cho nàng một công pháp đặc thù, có thể khống chế Kiếp Khí Độc Hồn của nàng.
Nhưng muốn tu luyện thành công môn công pháp này, có thể nói là cửu tử nhất sinh, vô cùng thống khổ.
Nhưng nếu như Phong Kỳ Nhi muốn sống sót..., nàng nhất định phải nghĩ cách vượt qua cửa ải khó khăn này, cũng may có Tây Vô Tình trợ giúp, còn có Tô Dật cung cấp linh dịch ủng hộ.
- Vù vù...
Tiếng gió thổi qua bên tai, tốc độ của man yêu thú cực nhanh.
- Lão Đại, nếu không chúng ta dùng cửa không gian truyền tống trận? Như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian!
Tô Tiểu Soái nhảy lên vai Tô Dật, mở miệng nói.
Hắn biết, lần trước ở khu mỏ của Thất Tinh Kiếm Tông, lão Đại đã thu hoạch tràn đầy.
Ba người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Hoàng Kiện tiến vào mỏ trước, đánh chết hai vị Nguyên Hoàng cảnh cường giả lấy được túi không gian, đều giao cho Tô Dật, bảo vật trong đó sợ là không ít.
Cho nên nói, Tô Tiểu Soái cảm giác mình cũng là huynh đệ của người có tiền.
- Dùng cái đầu ngươi!
Nhưng Tô Dật không nể mặt hắn, trợn mắt mắng.
Bên ngoài mình còn thiếu một món nợ lớn như vậy, cần gì phải sĩ diện.
Sử dụng cửa không gian truyền tống chi phí rất lớn, quả thực làm cho Tô Dật xót tiền.
Nhìn thấy một người một chim cãi nhau ầm ĩ, Tây Vô Tình ở bên cạnh chỉ cười mà không nói.
- Chúng ta lần này phải yên lặng một chút, Cửu Tinh thành không thể so với chỗ khác, chính là một tòa thành trì phồn hoa nhất của Cửu Tinh Cốc, bên trong cường giả đông đảo. Ngoài ra, hiện giờ Liên Minh đại hội sắp diễn ra, sẽ càng có thêm đại lượng cường giả chạy tới, chỉ riêng thế lực tam lưu cũng có vài chục, những người như chúng ta cũng không thể đi ngang, cho nên phải tận lực khiêm tốn!
Chỉ chốc lát sau, Tây Vô Tình mới mở miệng nói.
Gần đây, đám người Tô Dật càng thêm hiểu rõ, Hỗn Loạn Vực có tam đại thế lực nhất lưu, phân biệt là Thương Vân Điện, Huyết Dương Tông, Cửu Tinh Cốc, còn có thất đại thế lực nhị lưu và mấy chục thế lực tam lưu.
Mà tam đại thế lực nhất lưu và thất đại thế lực nhị lưu đều có danh sách tham gia Liên Minh đại hội.
Về phần tán tu và thế lực tam lưu và tam lưu trở xuống cần thông qua tranh giành, mới có thể đạt được danh sách.
Đám người Tô Dật lần này tới Cửu Tinh thành, ban đầu cần trải qua một phen tranh đấu.
Nhưng dù sao thời gian còn đầy đủ, dọc theo con đường này mặc dù đường xá xa xôi, nhưng dùng hết tốc lực hoàn toàn có thể kịp.
- Không biết có đụng phải người của Thất Tinh Kiếm Tông và Kim Đao Tông hay không.
Tô Dật nhận thức lời nói của Tây Vô Tình..., nhưng đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Thất Tinh Kiếm Tông và Kim Đao Tông liên thủ, Tô Dật hắn nhất định là không cách nào đấu thắng, lần trước nếu không phải Quý Thiên Phục đột nhiên xuất thủ, mình muốn thoát thân cũng rất phiền toái.
Nhưng hắn cũng không sợ, dù sao hai thế lực này cũng không thể xuất động tất cả cường giả tới Cửu Tinh thành, cho nên nếu như gặp phải trên đường, người nào chiếm tiện nghi người nào chịu thiệt vẫn chưa biết trước.
Ngoài ra, Tô Dật cũng không nghe theo đề nghị của Quý Thiên Phục, cùng đi với Huyền Kiếm Môn.
Về chuyện kết minh Tô Dật cũng cảm thấy có thể được, nhưng trước mắt vẫn không nên lộ ra.
Không chỉ vì Huyền Kiếm Môn đang còn đại địch là Thanh Minh Tông, còn bởi vì ân oán giữa Tô Dật và Thất Tinh Kiếm Tông, Kim Đao Tông không chết không thôi, bọn họ cũng không muốn trực tiếp kéo nhau xuống nước.
- Tiểu tử, lần này Liên Minh đại hội của Hỗn Loạn Vực là sự kiện năm mươi năm mới tổ chức một lần, không thua kém bao nhiêu so với Thánh Vũ đại hội ở Trung Châu lúc trước.
Quan trọng nhất là, lần này số tuổi hạn chế ở ba mươi tuổi, đối với những người lớn tuổi, có thể nói là có ưu thế cao nhất.
Tây Vô Tình nhìn Tô Dật, không để ý đến chuyện hắn suy nghĩ, mở miệng nói:
- Mười người đầu tiên, có thể có được chỗ tốt lớn nhất, có thể tiến vào khu vực huyền bí nào đó tu luyện. Đối với tiểu tử ngươi, thứ tự xếp bậc khẳng định không có gì khiêu chiến, nhưng bí địa tu luyện là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, đây cũng chính là nguyên nhân ta kêu ngươi tham gia Liên Minh đại hội.
- Thì ra như vậy.
Tô Dật giờ mới biết, người thắng cuộc cuối cùng của Liên Minh đại hội còn có tư cách tu luyện ở bí địa.
Thông qua giải thích của Tây Vô Tình, hắn mới hiểu được, thì ra trong quá trình tu luyện ở bí địa, mới xếp ra thứ bậc cụ thể.
Nhưng đúng như Tây Vô Tình đã nói, thứ hạng đối với Tô Dật cũng không phải quá trọng yếu, chỉ cần đứng vào danh sách mười người cuối cùng là được, trọng điểm vẫn là tư cách tu luyện ở bí địa.
- Quy tắc của Liên Minh đại hội ngươi đã rõ chưa?
Tây Vô Tình nhìn thoáng qua Tô Dật, hỏi.
- Đại khái biết rồi, cụ thể đến lúc đó rồi tính.
Tô Dật gật đầu, nói.
Hắn nói xong, ngay sau đó lại mang theo thần sắc nghi hoặc, hỏi:
- Chẳng qua có một điều ta thấy rất kỳ quái, Liên Minh đại hội tổng cộng chỉ có hai mươi thế lực, ngoài mười thế lực đứng đầu của Hỗn Loạn Vực có thể trực tiếp có tư cách tham gia, những người khác đều phải thông qua tranh đoạt. Nhưng trong Hỗn Loạn Vực ngoài các thế lực lớn, nhiều nhất vẫn là tán tu, chẳng lẽ bọn họ không có cơ hội tham gia Liên Minh đại hội sao?
Đây là chỗ Tô Dật có chút không hiểu, tán tu ở Hỗn Loạn Vực nhiều hơn rất nhiều những nơi khác và Trung Châu.
Trong đó, dĩ nhiên cũng không thiếu hạng người thiên tư trác tuyệt, có thể nói tàng long ngọa hổ.
Nhưng rất rõ ràng, thế lực từ tam lưu trở xuống muốn đạt được danh sách tham gia Liên Minh đại hội, cần phải trải qua một phen tranh đoạt kịch liệt.
Nhưng cứ như vậy, chẳng phải nói tán tu hoàn toàn không có cơ hội?
- Ha ha...
Tây Vô Tình nghe nói, nhất thời mỉm cười, nói:
- Về điểm này, cũng không phải như ngươi nghĩ, cho dù là tán tu, chỉ cần đủ cường đại, cũng có thể có cơ hội tranh đoạt danh sách một trong mười thế lực đứng đầu.
Tô Dật nghe nói như vậy, càng cảm giác buồn bực.
Nhưng theo giải thích cặn kẽ của Tây Vô Tình, hắn mới rốt cục hiểu đây là chuyện gì.
Liên Minh đại hội cần tranh đoạt danh sách mười người cuối cùng, được gọi là “sơ tuyển, cũng chính là chọn lựa vòng thứ nhất.
Mười danh sách đại biểu cho mười thế lực, mỗi danh sách có thể có hai mươi người, có thể đại biểu thế lực của mình tham gia đại hội.
Hỗn Loạn Vực rộng lớn như thế, trong đó thế lực lớn nhỏ đếm không xuể, ngoài mấy chục tam thế lực cực kỳ cường đại, con tồn tại rất nhiều thế lực bất nhập lưu khác, ngoài ra còn rất nhiều tán tu.
Cho nên, cạnh tranh này tuyệt đối kịch liệt.
Bởi vì tranh thủ cơ hội lớn nhất, có một số tán tu có thực lực nhất định, nhưng lại lộ vẻ chưa đầy, sẽ chọn ra mấy người trong hai mươi người, để chiêu mộ mấy vị tán tu, tăng cường lực lượng phe ta, cùng nhau tranh đoạt tư cách cuối cùng.
Chờ bọn hắn thành công bắt được một danh sách, chân chính cùng mười thế lực lớn bắt đầu Liên Minh đại hội, có lẽ sẽ gặp một đập chết hai, theo như nhu cầu.
Cứ như vậy, bất luận là thế lực tam, tứ lưu, hoặc là một số tán tu có thực lực không tầm thường, đều sẽ có được cơ hội riêng của mình.
Lấy một thí dụ, Tô Dật muốn lấy danh nghĩa Bá Vương tông tới tham gia Liên Minh đại hội, tranh thủ lấy một danh sách.
Nhưng ở Bá Vương tông người phù hợp yêu cầu chỉ có mình hắn, như vậy hắn có thể thả tư cách của mười chín người còn lại, chiêu mộ một số tán tu, tăng cường thực lực cạnh mình.
Đến lúc đó thành công cướp lấy một danh sách sơ tuyển của đại hội, hắn có thể tiếp tục hợp tác với những tán tu kia, cũng có thể mỗi người đi một hướng.
Song phương chẳng qua là quan hệ hợp tác, dĩ nhiên, cũng không loại bỏ có thể sẽ trao đổi một số ích lợi khac.
- Hiểu rồi.
Tô Dật gật đầu, lúc này rốt cục đã hiểu quan hệ bên trong.
Cứ như vậy, đích xác là người nào cũng có cơ hội, chưa nói đến công bằng..., Hỗn Loạn Vực không có công bằng, nhưng cũng tuyệt đối có thể được xưng tụng hợp tình hợp lý.
- Nhưng cứ như vậy cũng sẽ rất loạn. Những thế lực tam lưu cũng sẽ dùng cách tranh đoạt lẫn nhau.
Tây Vô Tình lại mở miệng nói.
Phương pháp như vậy ai cũng có thể sử dụng, nhưng Liên Minh đại hội quy định, mỗi người chỉ có thể đại biểu cho một thế lực.
Nếu hai thế lực muốn hợp tác..., lại không thể lấy hai danh nghĩa.
Tỷ như nếu Kim Đao Tông và Thất Tinh Kiếm Tông tiếp tục hợp tác trên Liên Minh đại hội..., bọn họ không thể nào đồng thời lấy hai danh nghĩa Kim Đao Tông và Thất Tinh Kiếm Tông tham gia, chỉ có thể dùng một cái.
Cho nên, những thế lực cường đại, ngoài chiêu mộ tán tu, sẽ rất ít liên thủ với nhau, lấy danh nghĩa người khác đi tranh đấu, tất nhiên sẽ tổn hao thể diện của tông môn mình, làm cho người ta cảm giác thế lực mình quá kém cỏi, còn cần dựa vào danh nghĩa người khác.
Loại chuyện này, những người đứng đầu thế lực sẽ không làm.
Nếu không mấy thế lực tam lưu liên thủ, những người khác làm sao chơi lại, chi bằng về nhà ngủ cho rồi.