Chương 1021
Tông chủ, xem ra chúng ta cũng bị đánh cướp.
Nghe đại hán Đằng Mậu nói, Hoàng Kiện nhịn không được sờ lỗ mũi một cái, trong miệng lẩm bẩm.
Không chỉ có hắn, mà mấy người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng cũng nhìn chăm chú, cười khẽ.
- Trước đừng nói nhảm, giải quyết Trần Xử An rồi lại nói!
Người đàn ông râu quai nón được kêu là Trác Mẫn, ngưng mắt nhìn Trần Xử An nói.
Nói xong, bốn người giơ binh đao trong tay lên, cùng nhau chỉ về phía Trần Xử An.
Bọn họ không muốn nói nhảm nữa, muốn giải quyết người thanh niên này trước.
Ngay cả đoàn người Tô Dật, cũng bị tạm thời bỏ quên ở một bên.
Thấy vậy Tô Dật, Tô Tiểu Soái, Thanh Hoàng lập tức không vui.
Rõ ràng có mấy vị cường giả Hoàng Cấp đứng ở chỗ này, vậy mà bị người ta coi như không thấy, bất kể như thế nào bọn họ cũng chịu không nổi cái nhục này!
- Mấy vị hảo hán!
Mắt thấy bốn người Đằng Mậu, Trác Mẫn chuẩn bị động thủ, Tô Dật lập tức hô to một tiếng với bọn họ, nói:
- Hay là mấy người tìm chúng ta trò chuyện trước đi, chúng ta thật sự không có thời gian.
Khuôn mặt hắn không hề thay đổi, một mảnh yên tĩnh, giống như là đang nói một chuyện rất nghiêm túc vậy.
Mà mấy người Đằng Mậu, Trác Mẫn nghe vào trong tai, cũng tỏ ra rất quái dị, khiến cho bọn họ không nhịn được móc móc lỗ tai, hoài nghi mình có nghe lầm hay không, hay xuất hiện ảo giác.
- Lại còn có người muốn đi tìm cái chết, ta thấy các ngươi không phải không có thời gian, mà là muốn nhanh đi đầu thai!
Sau khi Đằng Mậu giật mình, lập tức nở nụ cười lạnh, nhìn đoàn người Tô Dật nói, ánh mắt đùa cợt, giống như là đang nhìn kẻ ngu vậy.
Ba người khác cũng lần lượt nở nụ cười, nhưng không chế nhạo.
Bọn họ vào sinh ra tử ở Hỗn Loạn Vực nhiều năm như vậy, đã gặp rất nhiều chuyện lạ, nhưng chủ động đi tìm cái chết vẫn là lần đầu nhìn thấy.
- Chư vị, mấy người này là tới tìm ta, mọi người nhân cơ hội rút lui là được. Bằng không, ta cũng không đoái hoài đến các ngươi.
Lúc này chân mày Trần Xử An cau lại, vẻ mặt mang theo vài phần không vui.
Hắn đã sớm cảnh cáo đám người Tô Dật rút lui, vì không muốn kéo mấy người này xuống nước, nhưng bây giờ thấy thiếu niên kia chủ động tiến lên khiêu khích Đằng Mậu, không khỏi làm Trần Xử An cảm thấy người này có chút không biết phân biệt.
Nhưng Trần Xử An vẫn nín nhịn nhắc nhở một lần nữa, nếu đối phương còn không nghe, cậu ta cũng không bận tâm đến bọn họ nữa.
Bị bốn người đàn ông có tu vi đều mạnh hơn chính mình vây công, cậu ta muốn tự thoát thân cũng là khó lại càng khó hơn, làm gì còn có tâm tư đi lo cho mấy người Tô Dật.
- Mấy vị hảo hán, mọi người thấy đề nghị của tôi như thế nào?
Tô Dật mở miệng cười, không thèm để ý đến Trần Xử An, hai mắt nóng bỏng nhìn bốn người Đằng Mậu.
Ấn tượng của hắn với thanh niên này coi như không tệ, tối thiểu người này cũng không phải loại gian ác, không có nhân cơ hội kéo nhóm người mình làm tấm chắn, hoặc kéo mấy người mình cùng xuống nước, thật ra Tô Dật khá coi trọng Trần Xử An.
Ở nơi như Hỗn Loạn Vực này, người giống vậy tất nhiên là ít lại càng ít.
- Đừng để ý tới tiểu tử này, trước mắt cứ bắt Trần Xử An lại, đoạt món đồ kia vào tay rồi lại nói, đợi lát nữa chúng ta có nhiều thời gian xử lý tiểu tử này!
Lần này Đằng Mậu còn chưa mở miệng, đã nghe thấy người đà ông râu quai nón tên Trác Mẫn trầm giọng mở miệng lần nữa, ánh mắt chuyển hướng về phía Trần Xử An.
Ba người đàn ông còn lại cũng như vậy, đều ở trên cao nhìn xuống, từng người nhìn về phía đám người Tô Dật hừ lạnh một tiếng, sau đó liền không để ý tới bọn họ nữa.
Tiểu tử này muốn muốn chết, nhưng bây giờ lại không phải lúc, đối với nhóm người bọn họ mà nói món đồ trên người Trần Xử An, mới là quan trọng nhất.
Nhưng đột nhiên, có một giọng nói vang lên, làm cho động tác của bốn người đàn ông bị gián đoạn lần nữa!
- Mấy người nói không sai, đúng là chúng ta thật sự vội vã đi đầu thai, còn phiền phức mấy vị hảo hán xuất thủ, giúp chúng ta một cái được không!
Thanh âm đột ngột này, giống như tiếng sấm sét, nổ vang bên tai bốn người đàn ông, ngay cả Trần Xử An cũng hoảng sợ ngay tại chỗ, năm người đều ngơ ngẩn.
Tiếng nói này, không phải là của thiếu niên phía trước, cũng không phải là người đàn ông trung niên và lão giả bên người, mà là của con chim nhỏ nhìn như không có gì lạ, đậu ở trên bả vai kia.
- Chim nhỏ biết nói chuyện... Yêu Hư Cảnh!
Sắc mặt Đằng Mậu lập tức thay đổi, toàn thân đều không tự chủ được run rẩy, tròng mắt trừng lên cực lớn, biểu hiện giống như là gặp quỷ vậy.
Cậu ta hung hăng xoa xoa con mắt, liên tục xác nhận, phát hiện mình không nhìn nhầm, còn con chim nhỏ kia thì đang dùng ánh mắt đối đãi với thằng ngốc nhìn chòng chọc vào hắn, giống y như ánh mắt vừa rồi hắn dùng để đối đãi với bọn họ!
- Lại là Yêu Hư Cảnh!
Trần Xử An cũng ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm trong miệng.
Cậu ta có chút khó có thể tin, một chú chim nhỏ như vậy lại là Yêu Hư Cảnh, điều này làm cho cậu ta cảm thấy không biết nói gì.
Người duy nhất tương đối bình tĩnh, chính là Bích Lân Ưng dưới chân Trần Xử An, nó đã biết uy thế đáng sợ của Tô Tiểu Soái, tự nhiên sẽ hiểu thực lực mạnh mẽ.
- Gặp phải cường giả, không xong rồi!
Trong lòng ba người Trác Mẫn căng lên, trong nháy mắt sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt đẫm.
Một con chim nhỏ biết nói chuyện, chính là đại biểu cho Yêu Hư Cảnh, như vậy mấy người bên cạnh nó sẽ là tu vi gì?
Trong nháy mắt, bốn người đàn ông đều ý thức được sự tình hỏng bét.
- Để tất cả vật trên người lại xuống, sau đó cút thật nhanh cho ta, cách ta càng xa càng tốt. Nếu như còn để ta nhìn thấy các ngươi, ta sẽ không ngại trực tiếp lấy tính mạng của các ngươi.
Tô Dật lạnh lùng, nhìn bốn người Đằng Mậu, Trác Mẫn, từ tốn nói.
Hắn thật sự không có để bốn người này vào mắt, một đám thổ phỉ Nguyên Chân Cảnh, đừng nói là bên người có nhiều cường giả như vậy, cho dù chỉ có một mình Tô Dật, cũng có thể trở tay diệt hết!
- Đại... Đại nhân... Là tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, xin đại nhân thứ... Thứ lỗi.
Hai chân Đằng Mậu lập tức mềm nhũn, làm sao còn dám đứng ở giữa không trung, gần như là trực tiếp lăn trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nhìn Tô Dật nói.
Tình huống ba người còn lại cũng không khá hơn chút nào, sao còn dám ở trên cao nhìn xuống đám người Tô Dật.
Trong nháy mắt bọn họ từ giữa khoảng không rơi xuống, sau đó theo lời Tô Dật, mang tất tất cả túi không gian trên người đều móc ra, đặt ở trên mặt đất.
- Đại nhân, chúng tôi đi ngay... đi ngay!
Người đàn ông gọi là Trác Mẫn liên tục nuốt nước miếng, sau đó nâng tay áo lên lau cái trán đầy mồ hôi nói.
Bốn người này làm sao còn dám tiếp tục trì hoãn, lập tức xoay người, hướng về phương xa bỏ chạy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại một cái.
Có thể sở hữu một đầu man yêu thú Yêu Hư Cảnh, tự nhiên lai lịch thiếu niên kia cực kỳ lớn, phỏng chừng mấy người nhìn qua cũng không xuất chúng bên cạnh cũng rất khó dây vào.
- Coi như mấy người thông minh!
Nhìn bóng dáng mấy người bỏ trốn mất dạng, Tô Tiểu Soái hừ lạnh một lần nữa.
- Phỏng chừng cũng là một đám quỷ nghèo.
Tô Dật cầm túi không gian bốn người lưu lại trên mặt đất lên, nhìn cũng không nhìn liền thu vào túi không gian của mình.
Thực lực mấy người này cũng không mạnh, chắc trên người sẽ không có thứ gì tốt.
Nhưng muỗi nhỏ nữa cũng là thịt, đối với người thiếu mười triệu Nguyên Thạch nhất tinh như Tô Dật mà nói, có thể đập một khoản, vậy thì phải đập.
- Ngươi... Các ngươi...
Sau khi bốn người Đằng Mậu, Trác Mẫn rời đi, liền đến lượt Trần Xử An cảm thấy khẩn trương, cậu ta cũng hoàn toàn không nghĩ tới trong mấy người này lại có Yêu Hư Cảnh.
- Bọn họ truy sát cậu, là muốn đoạt vật gì vậy?
Tô Dật ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xử An, hiếu kỳ hỏi.
Đối với các loại bảo vật, Tô Dật cảm thấy rất hứng thú.
- Chuyện này...
Trần Xử An cảm thấy có chút khó nói, ấp a ấp úng như không nguyện ý nói.
- Được rồi, tôi sẽ không đoạt đồ của cậu. Mọi người dĩ hòa vi quý, thế giới như vậy mới yên ổn, cậu nói đúng chứ?
Tô Dật nhìn thấy Trần Xử An khó xử, cũng không hỏi tới nữa, mà phẩy tay áo nói.
Nhưng hắn không có làm Trần Xử An cảm thấy dễ gần, mà lại làm cho mấy người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Tô Tiểu Soái oán thầm không ngớt.
Mấy người thầm nói với Tô Dật một câu:
- Trên thế giới ít một chút người giống như ngươi, mới chân chính là yên ổn hài hòa.
- Mấy người kia không có tọa kỵ gì đó, thịt quay của ta lại bị hẫng.
Tô Tiểu Soái rất phiền muộn, mong muốn lớn nhất của nó, chính là món thịt quay của Tô Dật.
Nghĩ tới đây, nó lại không nhịn được vọt ra ngoài, không biết lại muốn đi đâu tìm man yêu thú xui xẻo.
- Chư vị...
Trần Xử An nhìn thấy con chim nhỏ vừa mới mở miệng nói chuyện kia rời đi, liền có chút thấp thỏm mở miệng, muốn nói cái gì đó.
Nhưng, Tô Dật lại tranh lời hỏi hắn trước:
- Cậu muốn đi tham gia đại hội liên minh sao?
Nhìn tuổi tác Trần Xử An, Tô Dật cảm thấy đối phương cũng có tư cách đi tham gia đại hội liên minh, hơn nữa còn có thực lực nhất định, không phải phàm tục.
Mà nhìn lại, Bá Vương tông chỉ có một mình hắn, Tô Dật đang suy nghĩ có nên chiêu mộ một ít tán tu để hợp tác hay không, nhưng còn chưa làm ra quyết định cuối cùng.
Cho nên, sau khi nhìn thấy Trần Xử An, hắn liền thuận miệng hỏi một chút.
- Đúng vậy!
Trần Xử An gật đầu, nhưng thoạt nhìn vẫn tương đối khẩn trương.
Biến chuyển như vậy, chủ yếu là do lúc trước Tô Tiểu Soái mở miệng nói chuyện, để lộ ra chỗ bất phàm.
Thấy cậu ta như vậy, đột nhiên Tô Dật nhếch miệng cười, nói:
- Cậu đừng khẩn trương, chúng tôi cũng không phải là người xấu, chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Ngoài ra, tôi cũng đi tham gia đại hội liên minh, nếu như thuận tiện, chúng ta có thể đồng hành một đoạn đường.
Tô Dật chỉ cảm thấy Trần Xử An làm người không sai, hơn nữa thực lực khá mạnh mẽ, nên hơi động tâm một chút.
Nhưng hắn cũng không bắt buộc, dù sao đối phương cũng không phải là cường giả Hoàng Cấp, thiên tư là có, nhưng chân chính lớn lên còn tốn rất nhiều thời gian.
Trần Xử An nghe Tô Dật nói xong, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
Đúng lúc này Bích Lân Ưng nhẹ nhàng ghé vào tai của cậu ta, nói rì rà rì rầm một hồi.
Ngay sau đó, Trần Xử An liền đáp ứng Tô Dật, đồng hành cùng mọi người, đi Cửu Tinh Thành, tham gia đại hội liên minh.
Không bao lâu sau, Tô Tiểu Soái trở về, dưới móng vuốt là một đầu man yêu thú, máu me khắp người, đang hấp hối.
Tô Dật nhìn một cái đã biết nhất định là man yêu thú muốn đối phó Tô Tiểu Soái, cuối cùng bị Tô Tiểu Soái bắt lại.