Chương 1020
Đại... Đại nhân, van cầu... Van cầu các ngươi... bỏ qua cho ta!
Nghe thấy Tô Tiểu Soái muốn ăn mình, Bích Lân Ưng đang nằm trên mặt đất, trong đôi mắt nhất thời hiện lên vẻ hoảng sợ, nó nhìn đám người Tô Dật, run rẩy mở miệng nói.
Bích Lân Ưng nhìn lâu nhất chính là Tô Tiểu Soái, bởi vì ở đây chỉ có Tô Tiểu Soái triển lộ ra uy năng đáng sợ trước mặt hắn.
Về phần mấy người Tô Dật, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Hoàng Kiện đều thu liễm khí tức, không muốn quá rêu rao.
- Bỏ qua cho ngươi, không phải không thể được.
Tô Dật nhìn Bích Lân Ưng, chậm rãi nói.
Mặc dù hắn là một người sát phạt quyết đoán, nhưng cũng sẽ không tùy tiện giết chóc, hơn nữa Bích Lân Ưng này cũng không trêu chọc đến mình.
Nếu như có thể, Tô Dật nguyện ý thả nó ra, hoặc trực tiếp thu phục, miễn cưỡng cũng có thể coi là lực lượng lớn mạnh Bá Vương tông.
- Đa... Đa tạ đại nhân, chỉ cần đại nhân có thể thả ta, ta... Ta...
Nghe thấy lời nói của Tô Dật, Bích Lân Ưng đầu tiên sửng sốt, sau đó chính là mừng rỡ.
Hắn không ngờ một người lại có thể nghe hiểu lời của hắn, hơn nữa nói chuyện lại rất có phân lượng.
Nhưng Bích Lân Ưng vốn muốn nói “Chỉ cần các ngươi có thể thả ta, ta nguyện ý đi theo các ngươi, cho các ngươi sai khiến, nhưng tựa hồ lại nghĩ tới chuyện gì, bắt đầu trở nên ấp úng, hồi lâu nói không ra lời.
- Ngươi cái gì mà ngươi, lão Đại ta nói muốn bỏ qua cho ngươi, ngươi còn than thở, chẳng lẽ không muốn sống sao?
Đúng lúc này, Tô Tiểu Soái bất mãn nói.
Bích Lân Ưng này là hắn bắt về, hơn nữa định dùng để nướng thịt ăn, Tô Dật nói muốn bỏ qua hắn không có ý kiến, nhưng cũng có chút khó chịu.
Nhưng hiện tại, thái độ của Bích Lân Ưng càng làm Tô Tiểu Soái không vui, nhất thời quát tháo.
- Đại nhân... Ta... Ta...
Bích Lân Ưng bị quát sợ đến co rụt cả cổ, cũng không dám thở gấp, Tô Tiểu Soái mang đến cho nó uy áp thật sự quá lớn, đó là áp bách trong huyết mạch Tiên Thiên.
- Xem ra ngươi có điều gì khó nói?
Tô Dật cũng không tức giận, chỉ nhíu mày hỏi.
- Đại nhân... Ta... Ta đã có chủ nhân rồi.
Nghe thấy Tô Dật nói chuyện, Bích Lân Ưng cũng cảm thấy thân thiết hơn, áp lực lập tức giảm bớt.
Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, thành khẩn nói.
- A?
Những lời này cũng làm Tô Dật cảm thấy bất ngờ, khiến hắn thấy hứng thú, nói:
- Có chủ nhân cũng không sao, chỉ cần ngươi có thể đi theo ta, chủ nhân trước kia của ngươi, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi giải quyết.
Hắn chỉ cảm thấy Bích Lân Ưng này hình như rất trung thành với chủ nhân, cho nên cố ý nói như thế, muốn xem phản ứng của Bích Lân Ưng.
Không ngờ Tô Dật vừa nói như thế, toàn bộ bộ lông của Bích Lân Ưng đều dựng đứng.
Trước sợ hãi khổng lồ, nó lạnh run, nhưng trong tròng mắt cũng xuất hiện thần thái thấy chết không sờn, kiên định nói:
- Các ngươi vẫn giết ta đi, chủ nhân của ta có đại ân với ta, không có hắn ta đã sớm bỏ mạng rồi, các ngươi đừng hòng thương tổn đến hắn!
Những lời này của Bích Lân Ưng, khiến Tô Dật sửng sốt.
Vẻ mặt của đám người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt cổ quái.
Bình thường mà nói, man yêu thú thần phục loài người, hoặc là dưới áp bách lực lượng phải cúi đầu, hoặc là giống như Tô Dật, có thể mạnh mẽ thi triển khế ước yêu linh.
Hai điều này cũng chỉ có thể nói là khuất phục, còn chân chính muốn cho man yêu thú cam tâm tình nguyện phụng bồi làm chủ, còn cần giống như Tô Dật đối đãi với đám người Thanh Hoàng, làm bọn họ trở thành người mình, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, cùng chung trưởng thàn, cùng hưởng huy hoàng.
Nghe ý tứ của Bích Lân Ưng, chủ nhân của hắn có ân huệ rất lớn với hắn, cho nên khiến Bích Lân Ưng nguyện ý liều mình đi theo.
Không thể không nói, Tô Dật có chút bội phục bản tính của con man yêu thú này.
- Xem lúc ngươi nhìn thấy ta, sợ hãi giống như trẻ con, thì ra cũng có cốt khí!
Tô Tiểu Soái nghe nói, không khỏi bĩu môi, thanh âm cũng nhỏ đi không ít.
- Tốt, thấy ngươi biết trọng ân nghĩa, hôm nay ta có thể làm chủ, tha cho ngươi một mạng.
Tô Dật cười nói.
- Có thật không? Tạ ơn, tạ ơn đại nhân!
Bích Lân Ưng mừng rỡ, nhưng nó chợt bình tĩnh lại, nói:
- Đại nhân có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ làm!
- Một con man thú Yêu Tiên Cảnh lục trọng như ngươi có thể giúp được gì cho chúng ta? Lão Đại nói thả ngươi đi, ngươi tốt nhất nên đi nhanh đi!
Tô Tiểu Soái lại liếc nhìn Bích Lân Ưng, lầm bầm nói.
- Tạ ơn, tạ ơn đại nhân!
Lần này, Bích Lân Ưng thật sự vui mừng.
Hai cánh nó rung lên liền bay lên trời, một lần nữa nói tiếng cám ơn đám người Tô Dật, liền vỗ cánh bay đi.
Chẳng qua vừa lúc đó, một giọng nói vang lên cách đó không xa, truyền đến tai mọi người.
- Tiểu Bích, sao ngươi lại chạy tới đây, thật làm cho ta khó tìm!
Thanh âm này vừa dứt, nhìn thấy từ phía xa, một thân ảnh đạp cước bộ trên tán cây, nhanh chóng đến gần nơi này, trong thời gian ngắn ngủi liền tới bên cạnh Bích Lân Ưng.
Cách màn đêm, đám người Tô Dật có thể nhìn ra, người xuất hiện là một nam tử trẻ tuổi nhìn qua hai sáu hai bảy tuổi.
- Chủ nhân!
Thấy nam tử này xuất hiện, Bích Lân Ưng lập tức hô lên, sau đó lại khẩn trương nhìn đám người Tô Dật.
Nó biết, những người này vô cùng đáng sợ.
Chưa nói những người khác, chỉ riêng con chim lớn bằng bàn tay con người có thể mở miệng nói chuyện, chắc chắn là Yêu Hư cảnh.
Còn chủ nhân nhà mình mặc dù thực lực cường đại, nhưng trước mặt Yêu Hư cảnh vẫn không đủ nhìn, cho nên Bích Lân Ưng rất lo lắng, sợ đám người Tô Dật thương tổn đến hắn.
- Nguyên Chân Cảnh lục trọng, thực lực không tệ!
Nhìn nam tử thanh niên vừa tới, Tô Dật thoáng cái đã nhìn thấu tu vi đối phương.
Thực lực Nguyên Chân Cảnh lục trọng với tầm tuổi hai sáu hai bảy tuổi, cho dù đặt ở trong thế lực tam lưu cũng coi là bất phàm rồi, nếu trong sơ tuyển của Liên Minh đại hội, tuyệt đối là một trong hai mươi danh sách của mười thế lực lớn.
- Bọn họ là…?
Thanh niên cũng nhìn thấy đám người Tô Dật, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, không khỏi sinh ra nghi ngờ.
Mấy người này ở chung một chỗ với Bích Lân Ưng, tựa hồ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
- Không biết có phải Tiểu Bích quấy nhiễu các vị hay không, nếu có như vậy, Trần Xử An ta xin phép được tạ lỗi.
Thanh niên từ trên không trung rơi xuống, đứng trước mặt đám người Tô Dật, thành khẩn nói.
- Làm gì có, lúc trước chúng ta và Bích Lân Ưng có chút hiểu lầm, nhưng hiện tại không có chuyện gì rồi.
Nhìn thanh niên lấy lễ đối đãi, Tô Dật cảm thấy có chút lúng túng, vừa rồi Tô Tiểu Soái còn muốn ăn man yêu thú của người ta.
Nếu là để thanh niên tên Trần Xử An biết chuyện này, chỉ sợ cũng sẽ không khách khí với đám người Tô Dật như vậy.
Dĩ nhiên, Tô Dật cũng không sợ.
Ở bên cạnh, Bích Lân Ưng càng không ngừng gật đầu, giống như gà con mổ thóc.
Nó biết đám người Tô Dật không dễ chọc, ước gì lập tức kết thúc ân oán, cùng chủ nhân sớm rời đi.
Trần Xử An tựa hồ cũng cảm giác được có cái gì không đúng, cho nên không cần nhiều lời nữa.
Nhưng khi hắn mới vừa chuẩn bị chia tay đám người Tô Dật, từ phía xa có mấy đạo khí tức xuất hiện, nguyên khí cường đại trải trong trong hư không, giống như một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng bóng đêm.
- Lại có người đến.
Đám người Tô Dật, Thanh Hoàng đã sớm phát hiện ra những khí tức này, nhưng không lên tiếng.
Nhưng, Trần Xử An lại kịp thời phản ứng, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
- Là bọn Đằng Mậu, Trác Mẫn!
Sắc mặt Trần Xử An thoáng chốc trở nên rất khó coi, trầm thấp nói.
Hắn vừa dứt lời, bốn thân ảnh cũng đi tới bên cạnh, trên người người nào cũng tản ra ánh sáng.
Hắn quay đầu nhìn đám người Tô Dật, nói:
- Những người này tới tìm ta, thực lực bọn họ rất mạnh, các ngươi nhanh đi đi, đừng xen vào.
- Rất mạnh sao?
Tô Dật bất động, cũng không rút đi, mà chằm chằm nhìn bốn người mới đến.
Đây là bốn đại hán, tuổi tác nhìn qua không hơn xê xích nhiều, bộ dạng chưa tới bốn mươi, tu vi đúng là không kém, Nguyên Chân Cảnh lục trọng đến bát trọng.
Vừa mới tới, bốn đại hán liền mơ hồ bao vây Trần Xử An, tựa hồ có cừu oán với hắn.
Nhưng Tô Dật cũng không động, cũng không rời đi.
Chuyện của Trần Xử An cũng không liên quan đến hắn, nhưng Tô Dật cũng sẽ không vì mấy người này mà rời đi nơi khác, đây không phải tác phong của hắn.
Hỗn Loạn Vực mỗi ngày đều đầy rẫy chém giết, Tô Dật không muốn xen vào việc của người khác, nhưng cũng không thể không giải thích nhân nhượng người khác.
- Trần Xử An, tiểu tử ngươi không phải rất giỏi trốn sao? Còn có một con man yêu thú làm vật cưỡi, đúng là rất khí phách....!
Bốn người tới sau, trừng mắt nhìn Trần Xử An, hừ lạnh nói.
Vừa nói, bọn họ đồng thời cũng quan sát mấy người Tô Dật.
- Đằng Mậu, các ngươi đừng ép người quá đáng, nếu để Trần Xử An ta sống thêm hai năm nữa, giết các ngươi như giết chó!
Trần Xử An hừ lạnh, nhìn hán tử vừa nói chuyện, khinh thường nói.
- Miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm, làm sao, hôm nay tìm được trợ thủ sao?
Tên hán tử tên Đằng Mậu hừ lạnh, liếc mắt nhìn đám người Tô Dật nói.
- Chư vị, các ngươi đi đi, đừng để bị cuốn vào nơi thị phi này!
Trần Xử An lại nhìn về phía đám người Tô Dật, sau đó lại đưa mắt nhìn bốn vị đại hán, nói:
- Muốn chiến thì chiến đi, xem Trần Xử An ta có sợ các ngươi!
Nói xong, hắn trực tiếp bay lên không, thân hình rơi xuống lưng Bích Lân Ưng, ngồi trực diện bốn vị cường giả không tầm thường.
- Trần Xử An, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu, giao thứ kia ra đi!
Giọng nói của Đằng Mậu rất hung dữ, lạnh lùng nói:
- Còn mấy người các ngươi nữa, tốt nhất đứng ở đó đừng động, bằng không ta không bảo đảm sống chết của các ngươi! Chờ chúng ta giải quyết Trần Xử An xong, sẽ nói chuyện vơi các ngươi.
Ánh mắt rét lạnh quăng về hướng đám người Tô Dật, bốn gã đại hán tựa hồ cũng không nghĩ đám người Tô Dật nên rời đi.
Điều này cũng rất dễ hiểu, dù sao nơi này chính là Hỗn Loạn Vực, trên đường đi gặp chuyện đánh cướp thật sự rất nhiều.
Tô Dật thoạt nhìn như một tiểu tử thò lò mũi xanh, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng lại là trung niên, còn có Hoàng Kiện, mặc một bộ áo vàng lên người, cực kỳ quê mùa.
Về phần Tô Tiểu Soái, hoàn toàn đã bị bốn gã đại hán bỏ qua.
Mấy người này chưa chắc là dê béo, nhưng có lẽ có thể mò được chút chỗ tốt trên người.