← Quay lại trang sách

Chương 1038

Quả nhiên, ở không bao lâu sau, hai mươi người Dương Viêm tông bắt đầu toàn lực trùng kích, quét từng người của đối thủ xuống lôi đài.

Tán tu có thực lực mạnh nhất kia bạo phát, năng lượng đáng sợ điên cuồng xao động ở trên người, tùy ý lượn vòng.

Phàm là đối thủ tới gần người này, sẽ gặp bị một quyền bắn trúng, trong nháy mắt đánh bay!

Cứ vài lần như thế, toàn bộ lôi đài đã bị quét sạch, chỉ còn dư lại vài người Dương Viêm tông ở trên đài.

Mặc dù trận chiến này cũng không phải là quá dễ dàng, nhưng thực lực tổng hợp của bọn họ vẫn được bảo toàn hoàn chỉnh, không có hao tổn người nào, vẫn tiếp tục thủ lôi được.

Sau khi Tô Dật nhìn một hồi, liền không tiếp tục quan tâm nữa.

Bởi vì... này lúc, lại có một cái tông môn quen thuộc đang muốn lên đài.

- Huyền Kiếm môn, rốt cục cũng muốn lên rồi sao?

Ở bên trong ánh mắt Tô Dật, có hai mươi người Huyền Kiếm môn đi ra, hướng về phía tảng đá kiểm tra đo lường.

Những thứ người này được một nam tử trẻ tuổi tu vi bất phàm dẫn dắt, thực lực đại khái dừng lại ở Nguyên Chân kỳ bát trọng, khá là mạnh mẽ.

Ngoài ra, Quý Hàm Nặc cũng ở trong hai mươi người đó.

Đồng thời, bên trong Huyền Kiếm môn còn có một số tán tu, Tô Dật đếm một cái đã có bốn người!

Nói cách khác, Quý Thiên Phục lấy ra bốn cái danh ngạch, cho bốn vị tán tu.

- Thực lực mấy tán tu này cũng không tệ a!

Tô Dật quan sát, rất nhanh liền nắm được thực lực bốn tán tu kia vào trong tay.

Bên trong bốn người, có một người vừa mới bước vào Nguyên Chân kỳ thất trọng sơ kỳ, có hai người là Nguyên Chân kỳ lục trọng, người thứ tư là Nguyên Chân kỳ ngũ trọng.

Thực lực như thế, có thể nói là không tầm thường.

Mấy tán tu này cho dù đặt ở bên trong thế lực tam lưu, cũng tuyệt đối xếp ở tốp đầu.

Cũng không biết Huyền Kiếm môn, là từ đâu tìm được mấy tán tu này.

Có sự gia nhập của bọn hắn, có thể nói là làm cho thực lực tổng hợp Huyền Kiếm môn, tăng lên rất nhiều!

Phải biết rằng, tu vi hai mươi người này cách nhau rất xa, hơn phân nửa đều là Nguyên Chân kỳ ngũ trọng trở xuống, đây cũng là sắp xếp bình thường trong mỗi thế lực.

- Bắt đầu kiểm tra đo lường đi!

Người đàn ông trung niên phụ trách công việc kiểm tra đo lường liếc mắt nhìn hai mươi người Huyền Kiếm môn một cái, lạnh nhạt nói.

Thanh niên dẫn đầu dậm chân mà ra, cầm lệnh bài trong tay giao cho người đàn ông trung niên.

Sau đó dẫn dắt mọi người đi tới trước tảng đá kiểm tra đo lường, đưa bàn tay đặt ở phía trên, có ánh sáng nở rộ, đều là lục sắc quang mang.

- Mấy vị mau tới kiểm tra đo lường, chúng ta chuẩn bị ra sân!

Sau khi Quý Hàm Nặc kiểm tra đo lường hợp cách, liền thu bàn tay về.

Nàng hơi kinh ngạc, nhìn về phía bốn vị tán tu bên cạnh nói.

Bởi vì lúc này, bốn vị tán tu kia không có tiến lên kiểm tra đo lường, mà từng người chắp hai tay sau lưng, dường như việc không liên quan đến mình.

- Đúng đấy, chúng ta sắp phải lên lôi đài khiêu chiến, cần mau mau kiểm tra đo lường!

Thanh niên cầm đầu Huyền Kiếm môn cũng mở miệng, nói với bốn người kia.

- Hắc hắc...

Nhưng mà, lời nói của bọn họ lại khiến bốn vị tán tu cười một cách quái dị.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Thanh niên cầm đầu dùng ánh mắt đảo qua khuôn mặt bốn người, dường như đã cảm thấy một chút không đúng, nên lập tức thì nhíu mày, trầm giọng hỏi.

Bốn gã tán tu biểu tình cổ quái, giống như là choáng váng, rồi lại tự nhiên cười lạnh.

- Mau mau kiểm tra đo lường rồi lên đài, đừng làm phiền ở chỗ này nữa!

Người đàn ông phụ trách kiểm tra cũng hơi mất kiên nhẫn, quát lên với bốn người kia.

- Đại nhân, chúng ta không muốn đại biểu Huyền Kiếm môn ra sân!

Bỗng nhiên, có một vị tán tu đi ra, ôm một quyền với người phụ trách kiểm tra đo lường, khách khí nói.

Ba người khác nghe vậy, cũng gật đầu.

Mà lời này vừa nói ra, mọi người Huyền Kiếm môn lập tức biến sắc.

- Mã Nghiễm Phong, ngươi nói cái gì?

Thanh niên cầm đầu lập tức xông lên trước, trừng mắt nhìn bốn vị tán tu, có chút không dám tin tưởng.

- Du Văn Huyền, ngươi không có nghe lầm, chúng ta sẽ không đại biểu Huyền Kiếm môn lên đài đâu!

Tán tu được xưng là Mã Nghiễm Phong cười nhạt, nói với thanh niên cầm đầu Huyền Kiếm môn.

- Mã Nghiễm Phong, Giải Tu Dương, Tề Tòng Quang, Đổng Thành Chu, rốt cuộc các ngươi có ý gì?

Mặt Quý Hàm Nặc biến thành xấu xí, tức giận hét lên với bốn người.

Đối mặt với lời quát hỏi như vậy, bốn gã tán tu chỉ chắp hai tay ra sau lưng, cười lạnh nhìn Quý Hàm Nặc, bên trong ánh mắt ngoại trừ sự hèn mọn ra, còn kèm theo một ít thô bỉ.

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh, Quý Thiên Phục cũng phát hiện không thích hợp, đi tới phụ cận, hỏi mọi người.

Bên trong mơ hồ, ông ta cũng phát hiện ra sự tình xuất hiện biến số lớn, cho nên khí cơ trên người Quý Thiên Phục tràn ra, vững vàng phong tỏa bốn gã tán tu kia.

- Quý chưởng môn có ý gì, chúng ta không muốn xuất chiến vì Huyền Kiếm môn, lẽ nào ngươi còn muốn ép buộc sao?

Mã Nghiễm Phong nhìn Quý Thiên Phục, dưới khí thế cường đại, rất nhanh trên khuôn mặt liền đổ mồ hôi.

Nhưng trong lời nói, vẫn sắc bén như cũ, dường như cũng không sợ vị cường giả Nguyên Hoàng kỳ này.

- Chúng ta đã nói cùng nhau liên thủ, nhưng vì sao lại lật lọng?

Ánh mắt Quý Thiên Phục quét ngang một cái, đảo qua người bốn gã tán tu, khiến thần tình từng người trở nên hoảng hốt.

Khuôn mặt bốn gã tán tu bị đè ép thành màu tím đỏ, nhưng vẫn rất cứng rắn, không có bất kỳ ý khuất phục.

- Có phải Quý Thiên Phục ngươi hơi quá đáng hay không, mấy người này có quan hệ rất tốt với Thanh Minh tông ta, nếu như ngươi muốn ỷ thế hiếp người mà nói, đã hỏi qua Thanh Minh tông ta hay chưa?

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ phía sau Quý Thiên Phục truyền đến.

Ông ta xoay người lại, nhìn thấy một đoàn người dậm chân đi tới, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, miệng hơi nhếch lên, cười lạnh nhìn Quý Thiên Phục.

Bên cạnh người đàn ông trung niên này, có một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngước mắt nhìn lên, nhìn ai cũng giống như đang nhìn truyện cười, ngạo nghễ không thể tả.

Đằng sau hai người, còn có mấy vị cường giả trung niên đi theo, ngoài ra số còn lại đều là người trẻ tuổi.

- Khương Trạch Khôn, hóa ra là Thanh Minh tông ngươi giở trò quỷ!

Quý Thiên Phục bực tức chỉ người đàn ông trung niên, tức giận nói.

Đến lúc này, sao ông ta còn có thể không biết, mình đã bị người ta hại!

Vòng sơ tuyển đại hội liên minh, mỗi phương thế lực có hai mươi danh ngạch, Huyền Kiếm môn hắn lập tức chiêu mộ được bốn vị tán tu thực lực mạnh mẽ gia nhập liên minh, lúc đầu còn cảm thấy có hi vọng thu được một phần tư cách.

Không ngờ rằng, trước khi lên đài, đối phương đột nhiên lật lọng.

Kể từ đó, Quý Thiên Phục rơi vào tình thế cưỡi hổ khó xuống.

Nếu lên đài, thiếu bốn cường giả, tất nhiên sẽ không thắng được kẻ khác, thắng được một hai lần, không thể trụ được đến sau cùng.

Nhưng nếu không lên đài, một lần cơ hội này cũng sẽ lãng phí.

Nếu như chỉ có vẻn vẹn như này, thì Quý Thiên Phục cũng không phiền muộn, giờ này khắc, bảo ông ta đi đâu tìm bốn người thích hợp để thay thế bọn họ đây?

- Rút cục Huyền Kiếm môn có lên đài hay không, nếu không ra sân, sẽ coi như bỏ cuộc!

Đột nhiên, thanh âm của người đàn ông trung niên phụ trách kiểm tra vang lên, mang theo vẻ bất mãn.

- Được! Tốt!

Khuôn mặt Quý Thiên Phục âm trầm sắp chảy ra nước, nhìn chòng chọc vào Thanh Minh tông Khương Trạch Khôn, và bốn gã tán tu Mã Nghiễm Phong.

- Chúng ta không thi đấu, đi!

Cuối cùng, Quý Thiên Phục vung tay lên, nói với các đệ tử Huyền Kiếm môn rất là quả quyết.

- Chưởng môn!

- Cha!

Thanh niên cầm đầu Huyền Kiếm môn cùng Quý Hàm Nặc đều tiến lên, nhìn Quý Thiên Phục.

- Đi!

Quý Thiên Phục quát lên một lần nữa, thái độ đừng có hỏi, làm cho các đệ tử không dám lên tiếng, không dám có bất kỳ nghi vấn nào.

- Hắc hắc hắc...

Mắt nhìn đoàn người Huyền Kiếm môn đi trở về, thanh niên bên người Khương Trạch Khôn và bốn tên tán tu kia, đều nở nụ cười lạnh lùng.

- Coi như Quý Thiên Phục ngươi thức thời, nếu không thì ta sẽ để cho hơn mười tên môn hạ đệ tử của ngươi, không thể sống mà xuống đài!

Râu Khương Trạch Khôn vểnh lên, ánh mắt chớp động, lời nói băng hàn.

- Khương Húc, đi kiểm tra đo lường cùng bọn họ đi, chúng ta cũng nên xuất thủ rồi!

Khương Trạch Khôn xoay người, nói một tiếng với thanh niên ngạo nghễ bên người lão, ý bảo người này đi kiểm tra đo lường để lên đài.

Thanh niên ngạo nghễ gật đầu, sau đó mang theo hơn mười người Thanh Minh tông đi tới trước tảng đá kiểm tra đo lường, bắt đầu kiểm tra đo lường.

Bốn gã tán tu phân biệt là Mã Nghiễm Phong, Giải Tu Dương, Tề Tòng Quang, Đổng Thành Chu, cũng đi theo đám người Thanh Minh tông, tập hợp đủ hai mươi người, thông qua kiểm tra đo lường, lập tức lên đài, lựa chọn một phương lôi chủ tiến hành khiêu chiến!

- Cha, Thanh Minh tông đã hạ thủ lúc nào vậy?

Trong đám người, Quý Hàm Nặc nhíu chặt đôi mi thanh tú lên, hỏi người đàn ông cao lớn bên cạnh.

- Chỉ sợ bọn hắn đã sớm sắp xếp xong xuôi, cố ý để cho bốn người kia tới tiếp xúc cùng Huyền Kiếm môn ta, sau đó ở thời khắc cuối cùng đột nhiên phản bội, khiến cho chúng ta mất đi tư cách cạnh tranh!

Khuôn mặt Quý Thiên Phục vẫn rất là xấu xí, chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói ra:

- Lúc này, xem như ta sơ ý, bị Thanh Minh tông hại một cái!

Ông ta nắm chặt nắm tay, đập mạnh vào khư không, tức giận không gì sánh được.

Đại hội liên minh năm mươi năm mới mở một lần, bọn họ còn không có lên đài khiêu chiến, đã trực tiếp đánh mất một lần cơ hội, chuyện này quá đả kích tinh thần.

Quan trọng nhất là, trận tỷ thí hôm nay đã gần kết thúc, trong thời gian một đêm ngắn ngủi, ông ta đi nơi nào tìm được bốn người thích hợp, để lấp chỗ trống này đây?

- Thanh Minh tông, chúng ta nhớ kỹ thù này!

Thanh niên trẻ tuổi bên người Quý Thiên Phục, được gọi là Du Văn Huyền cũng cắn răng nói.

Giữa Thanh Minh tông và Huyền Kiếm môn đã từng có mối hận cũ.

Mấy tháng trước, đối phương còn từng bày mưu tính kế người Hải Long Bang, ý đồ bắt cóc Quý Hàm Nặc, lấy chuyện này tới áp chế Quý Thiên Phục.

Chỉ có điều khi kế hoạch kia sắp thành công, lại bị Tô Dật phá hư.

Về sau, Quý Thiên Phục cũng đã áp dụng một ít thủ đoạn trả thù Thanh Minh tông, nhưng bởi vì đại hội liên minh, mà không có quá động tác lớn.

Thực lực tổng hợp hai phe thế lực chênh lệch không quá lớn, Quý Thiên Phục cũng có một chút cố kỵ.

Nếu như tùy tiện đánh ra, sợ rằng sẽ xuất hiện một ít hậu quả không thể dự đoán.

Để cho ông ta không nghĩ tới chính là, Thanh Minh tông thế mà lại ở trong đại hội liên minh táy máy tay chân, đây chính là điểm khiến tất cả mọi người Huyền Kiếm môn bất ngờ.

- Chỉ có thể trách Huyền Kiếm môn ra không đủ cường đại, nếu không thì sao lại ăn thua thiệt như này!

Sắc mặt Quý Thiên Phục khó coi, lầm bầm nói.

Ánh mắt ông ta hơi chuyển hướng, đột nhiên nhìn về tòa lôi đài thứ mười, nhìn thấy thân ảnh thiếu niên ngồi xếp bằng phía trên.

- Nếu như hắn đáp ứng liên thủ cùng Huyền Kiếm môn ta thì...

Trong lòng Quý Thiên Phục nghĩ như vậy, nhưng lại lập tức lắc đầu.