Chương 1039
Nếu như là lúc trước, Quý Thiên Phục còn cảm thấy cách nghĩ này không quá viển vông, thực lực Tô Dật rất mạnh, nhưng Huyền Kiếm môn của ông ta cũng không yếu, nếu hợp tác thì sẽ là cường cường liên thủ.
Nhưng bây giờ lại không giống, hôm nay thanh niên Tô Dật, đã hoàn toàn lật đổ tưởng tượng của Quý Thiên Phục.
Người ta lấy sức một mình, thu được một cái tư cách tham gia đại hội, không ai dám đi tới khiêu chiến.
Những đệ tử trẻ tuổi Huyền Kiếm môn so sánh với hắn, trong nháy mắt liền ảm đạm thất sắc.
Đến tình trạng này, nếu như hai phe lại liên thủ, chỉ có thể là Huyền Kiếm môn bám theo Tô Dật.
- Cha, cha không nên suy nghĩ nhiều, chúng ta còn có một lần cơ hội khiêu chiến!
Quý Hàm Nặc thấy vẻ mặt cha không tốt, cũng không hỏi tới việc kia nữa, ngược lại thoải mái nói với ông ta.
- Ừ! ngày mai chúng ta tái chiến!
Cho dù trong lòng không cam tâm, nhưng Quý Thiên Phục vẫn nói như vậy.
Còn thời gian một đêm để cho ông ta đi chuẩn bị, liên thủ với một ít tán tu, bù đắp bốn người còn trống.
Nhưng nếu không có người thích hợp, cũng chỉ có thể để cho những đệ tử khác lên thôi.
- Đi thôi!
Sau khi liếc mắt nhìn chằm chằm một phương thế lực nào đó đang kịch chiến cùng Thanh Minh tông ở trên lôi đài, Quý Thiên Phục liền vung tay lên, mang theo tất cả đệ tử rời khỏi sân rộng, rất nhanh liền biến mất.
- Xem ra bên trong Cửu Tinh Thành không cho phép tranh đấu lẫn nhau, nhưng vẫn tồn tại các loại thủ đoạn tranh đấu!
Tất cả những chuyện phát sinh giữa Huyền Kiếm môn cùng Thanh Minh tông đều bị Tô Dật nhìn thấy.
Đầu tiên là Trần Xử An cùng Dương Viêm tông xảy ra một ít biến cố, đã khiến cho Tô Dật chú ý.
Lần này Huyền Kiếm môn cũng bị người ta sắp xếp một cái, có thể thấy được vòng xơ tuyển đại hội, tràn đầy quỷ kế.
Tô Dật không nhận biết được phần lớn thế lực, nhưng tình huống tương tự như vậy cũng sẽ không thiếu!
- Xin hỏi một cái, ta có thể đi xuống lôi đài rồi phải không?
Bỗng nhiên Tô Dật nhìn xuống phía lôi đài, hỏi trung niên nhân Nguyên Hoàng kỳ chủ trì đại hội.
Tuy trải qua hai lần chiến đấu nhưng Tô Dật tiêu hao không lớn lắm, sau khi điều tức một hồi, thân thể đã được điều chỉnh đến trạng thái đỉnh phong.
Nếu đã đoạt được một cái danh ngạch, vậy hắn cũng không cần phải... tiếp tục ở trên lôi đài nữa.
- Bá Vương tông đã thu được một chỗ, cái lôi đài này chỉ thuộc về ngươi, cho nên ngươi không cần một mạch đứng ở phía trên!
Trung niên nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, nói như thế.
Hầu như các lần đại hội liên minhtrước không có xuất hiện tình huống tương tự.
Làm gì có người nào trong ngày thứ nhất đã nắm chắc một chỗ, hầu như các thiên tài đều phân ra thắng bại ở ngày thứ hai.
- Vậy là tốt rồi!
Tô Dật mỉm cười, sau đó bay thẳng xuống, tiến vào bên trong đám người ở giữa sân.
- Một thiếu niên tốt, thực sự là không giống bình thường!
- Nếu như hắn trưởng thành hơn một chút, không cần nhiều lắm, chỉ cần ba năm tuổi, là có thể tranh phong cùng mấy người tối cường thế lực nhất lưu rồi!
- Đó là tất nhiên, thiếu niên này tưởng chừng như là một tôn yêu nghiệt vậy!
Bóng dáng Tô Dật rơi vào trong mắt rất nhiều người vây xem, lần nữa đưa tới một hồi thán phục.
Lúc này, tất cả mọi người đã so sánh hắn với mấy người mạnh nhất thế lực nhất lưu.
Chỉ tiếc, tuổi tác thiếu niên này còn nhỏ, nếu như lớn hơn mấy tuổi nữa, chỉ tầm hai mươi, là có thể tranh đua cao thấp cùng mấy người nổi bật gần ba mươi tuổi!
- Tông chủ, chúng ta trở về nhà trọ sao?
Tô Dật cùng mấy người Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Hoàng Kiện hội hợp cùng một chỗ, Hoàng Kiện lập tức hỏi hắn.
- Nơi đây không có gì đẹp mắt, chúng ta trở về đi thôi, ngày mai quay lại!
Tô Dật gật đầu, nhẹ nhàng nói.
Sau khi hắn nói xong, liền dẫn mấy người xuyên qua đám đông, đi về một cái phương hướng.
Biểu hiện ở trên đài khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ đối với thiếu niên này, lúc hắn đi xuống phía dưới, đoàn người càng trực tiếp tách ra một con đường.
Người đứng cuối con đường này, chính là Trần Xử An cùng hai gã tán tu khác.
- Tô Dật huynh đệ!
Trần Xử An nhìn thấy Tô Dật đi đến chỗ mình, lập tức nở nụ cười, vô cùng hài lòng.
Mặc dù hắn ta không cùng lên đài với Dương Viêm tông, nhưng Trần Xử An vẫn cảm thấy vui vẻ vì Tô Dật.
Có thể nhanh chóng lấy được một cái tư cách đại hội, lại thêm thực lực khiến cho mọi người thán phục, Trần Xử An cảm thấy mình có thể kêu một tiếng Tô Dật huynh đệ, cũng rất có cảm giác thành công.
- Trần huynh, xảy ra chuyện gì vậy?
Tô Dật không hỏi nhiều, trực tiếp báo cho người Dương Viêm tông đang thủ lôi đài một tiếng, rồi hướng về phía Trần Xử An hỏi.
Ban đầu Trần Xử An rất vui vẻ nhưng khi nghe được câu này vẻ mặt liền trùng xuống, sắc mặt tái nhợt, không có trả lời Tô Dật ngay.
Tô Dật thấy vậy, cũng không có tra cứu, mà hỏi lần nữa:
- Trần huynh còn có việc gì ở đây không, có muốn đi cùng ta không?
- Được!
Lúc này, Trần Xử An không chút nghĩ ngợi, lập tức gật đầu, đồng ý.
Cậu ta đồng hành cùng với Tô Dật một đường rất dài, coi như đã khá quen biết, nên không ra vẻ nữa.
Còn mấy người Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng, Phệ Linh Hoàng, Hoàng Kiện, Trần Xử An cũng quen biết.
Chỉ có điều, cậu ta đánh giá Tây Vô Tình nhiều hơn, bởi vì một đường đi tới Trần Xử An chưa từng thấy lão giả này.
- Vậy mà Trần Xử An quen biết thiếu niên Bá Vương tông này!
Hai vị bằng hữu của Trần Xử An nhìn thấy cậu ta đi cùng Tô Dật, thì đều ngây ngẩn cả người, xoa xoa con mắt, không thể tin được.
Trần Xử An chỉ là một tán tu, không có lai lịch gì lớn, làm sao lại quen biết hạng nhân vật này?
- Trầm Hồng, Diệp Hạo Không, hai người lo lắng cái gì nữa, sao không đi?
Sau khi đi được vài bước Trần Xử An liền quay đầu lại, hướng về phía hai vị bằng hữu vẫn còn đang sững sờ hô.
- Ây...
Hai vị tán tu này đều ngẩn ra, không biết nên nói gì.
- Đi mau, chúng ta đi cùng Trần Xử An!
Một gã tán tu phản ứng khá nhanh, kéo đồng bạn bên cạnh, nhanh chóng đi theo Trần Xử An.
Tên còn lại đứng ở bên người Tô Dật, tâm tình có vài phần hồi hộp, trong lòng không ngừng hô to chuyện lạ.
Đoàn người đi rất nhanh, không bao lâu liền rời khỏi quảng trường, hình bóng biến mất không thấy đâu.
- Tra được kết quả gì không, đến tột cùng thì thiếu niên kia có lai lịch gì?
Có người trong đám cường giả liên minh trên khán đài, lên tiếng hỏi người cạnh.
- Vẫn chưa điều tra triệt để ra, chỉ có một ít hoạt động gần đây mà thôi. Đúng là giữa hắn và Kim Đao Tông, Thất Tinh Kiếm tông có ân oán khá sâu, đây cũng chính là nguyên nhân hai tông môn kia không tiếc tất cả muốn giết hắn!
Có cường giả nói ra kết quả này.
- Thiếu niên này giống như xuất hiện từ khoảng không, trước khi kết oán cùng Kim Đao Tông, dường như Hỗn Loạn Vực không có tung tích của hắn!
Lại là có người lên tiếng bổ sung.
- Một thiếu niên như vậy, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh! Nếu mới bộc lộ tài năng ở Hỗn Loạn Vực, khả năng lớn nhất là hắn đến từ sáu lục ba châu nhất hải! Những địa phương so với Hỗn Loạn Vực đều mạnh hơn rất nhiều, xuất hiện một thiếu niên thiên tài cũng có thể lý giải! Thế nhưng chúng ta nhất định phải tra rõ ràng lai lịch của hắn, nếu như là người mười đại thế lực phái ra, có mưu đồ khác ở Hỗn Loạn Vực, vậy chúng ta phải cẩn thận hơn!
Một vị lão giả tiếp lời, nói từng câu từng chữ.
Một ngày sắp trôi qua, bọn họ chỉ tra được một chút manh mối như vậy, điều này làm cho mọi người có chút bất đắc dĩ.
Căn cứ tình huống hiện tại, chỉ biết thiếu niên kia đến từ Bá Vương tông, ngay cả tên họ thật cũng không rõ.
Có thể cái Bá Vương tông này, cũng chỉ là một trò lừa giả dối không có thật, muốn tra ra được quả thực rất khó khăn.
- Yên tâm đi, thân phận của hắn không giấu được quá lâu đâu, đã dám kiêu căng như vậy, khả năng hắn là người sáu lục ba châu nhất hải đến nằm vùng, gần như là số không!
Lại có một vị cường giả nói chuyện, chỉ thấy ông ta nói xong câu này, bỗng dưng nhíu mày, hình như là đang cố gắng nhớ lại cái gì đó, rồi làm ra vẻ kỳ quái nói:
- Nhưng ta luôn cảm thấy, dường như đã nghe qua cái tên Bá Vương tông này ở đâu rồi, chỉ có điều mãi không nhớ ra, thực sự là một chuyện lạ."
- Ngươi không nhớ lộn chứ?
Có người ở bên cạnh cau mày, từ tốn nói.
Bọn họ cũng không có miệt mài theo đuổi cái vấn đề này, mà tiếp tục quan sát quyết đấu trên lôi đài.
Qua vòng sơ tuyển đại hội liên minh lần này, bọn họ còn muốn từ trong những thanh niên kiệt xuất kia, chọn ra một ít đệ tử bất phàm, bồi dưỡng cho bọn họ tốt hơn, tăng cường thực lực các phe.
Đương nhiên, liên quan tới việc mỗi bên lựa chọn nhân tuyển, trong mười đại thế lực cũng có quy tắc lựa chọn.
Ngoài ra, quan trọng nhất vẫn là những thanh niên kiệt xuất kia, sau khi thi đấu kết thúc, vẫn có thể hoàn hảo sống sót!
Thi đấu lôi đài tiếp tục tiến hành, thế lực khắp nơi tranh đấu, ngày thứ nhất trôi qua, hầu như các thế lực nên xuất thủ đều đã xuất thủ.
Ngoại trừ Tô Dật đã chiếm được tòa lôi đài thứ mười ra, trên chín tòa lôi đài còn lại, đều không chỉ thay đổi lôi chủ một lần.
Hôm nay tỷ thí đã gần kết thúc, theo sắc trời càng ngày càng tối dần, nhưng không có ai chuẩn bị đi tới khiêu chiến.
Thời điểm bầu trời tối dần, bên trong một cái phủ đệ phía bắc Cửu Tinh Thành, có mấy người tụ tập ở trong đại điện, tự ngồi xuống.
Tòa phủ đệ này ở trong Cửu Tinh Thành, không tính là quá hào hoa xa xỉ, nhưng vẫn đầy đủ khí phái, chứng tỏ địa vị chủ nhân của nó khá cao.
Trong đại điện đã đèn nến chập chờn, tản ra một mảnh ánh sáng trong trẻo.
Trên vị trí ghế chính, có một người đàn ông trung niên ngồi, gương mặt tiều tụy, cả người tràn ngập lệ khí.
Mặc dù ông ta đang nỗ lực khắc chế, nhưng hành động này vẫn làm cho một vị lão giả lục tuần đang ngồi trên ghế thủ tọa nhíu chặt mày.
- Ô trưởng lão, ông nhất định phải giúp tôi! lần này Kim Đao Tông tổn thất thảm trọng, vô luận như thế nào tôi cũng không thể nuốt trôi cục tức này!
Người đàn ông trung niên ngồi phía dưới, chính là tông chủ Kim Đao Tông, Dương Bách Côn.
Ông ta ở trước mặt lão giả giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, bụng đầy chua xót ảo não.
Con trai độc nhất chết thảm, mười tên đệ tử mạnh nhất bị đánh chết hết, đại thù như thế, làm cho ông ta không thể chịu được.
Thậm chí lần này Kim Đao Tông bọn họ còn hoàn toàn mất đi cơ hội với đại hội liên minh.
- Ngươi không nên gấp gáp như vậy.
Lão giả trên ghế thủ tọa ung dung mở miệng, không nhanh không chậm nói với Dương Bách Côn:
- Một mao đầu tiểu tử mới mười bảy tuổi, đã khiến cho nhất tông chi chủ như ngươi xúc động như vậy, thật là không ra gì!
Ô trưởng lão liếc mắt nhìn Dương Bách Côn một cái, cảm thấy người này thật có chút bất kham.