← Quay lại trang sách

Chương 1047

Đáng tiếc!

Theo Khương Trạch Khôn chịu thua, Tô Dật cũng chép miệng, có chút tiếc rẻ nói.

Ngay sau đó là cảnh tất cả mọi người Thanh Minh tông rút đi, đi đến bên viền lôi đài.

Khương Húc đang thụ thương, cũng được người mang đi.

- Chúng ta cũng chịu thua!

Tức thì, trong đám người Dương Viêm tông có người kinh hoảng hô lớn.

Tiếp theo là một mảnh thân ảnh rút đi như thủy triều, không dây dưa chút nào.

Đùa gì thế, Thanh Minh tông đã chịu thua, nếu như chỉ dựa vào Dương Viêm tông bọn họ đối kháng cùng thiếu niên này, khẳng định kết quả là không có quả ngon để ăn.

Một người bình thường cũng có thể tính toán rõ ràng lợi và hại trong đó, cho nên không khó để đưa ra lựa chọn.

Khương Húc được đệ tử Thanh Minh tông mang xuống lôi đài, đi đến trong đám người Thanh Minh tông.

- Tốt cho một cái Bá Vương tông!

Khương Trạch Khôn cho con trai dùng mấy viên đan dược, con ngươi thâm trầm, khuôn mặt đen sắp chảy ra nước.

Lúc này, coi như Thanh Minh tông đã hung hăng ngã xuống, cũng triệt để kết thù cùng Bá Vương tông.

- Chúng ta đi!

Khương Trạch Khôn nhìn chằm chằm thiếu niên đài trên kia lần nữa, rồi phất ống tay áo, hừ lạnh một tiếng, liền dẫn mọi người Thanh Minh tông rời đi.

Sắc mặt đám người Dương Viêm tông, cộng thêm Thang Thiên Tinh, Mã Nghiễm Phong, đều cực kỳ khó coi, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng thối lui.

- Thiếu niên kia thành công! Lấy một địch bốn mươi, chiến thắng hai đại tông môn liên thủ!

- Hắn khiêu chiến thành công, chiếm giữ hai tòa lôi đài!

- Bá Vương tông chỉ có một người, lại thắng được hơn mười tông môn còn lại!

- Coi như Thanh Minh tông cùng Dương Viêm tông cũng may mắn, không có hao tổn bất kỳ một người!

- Thiếu niên này rất khó lường, nếu như có thể bình yên lớn lên, tương lai nhất định là cường giả một phương!

Trên sân rộng, mọi người lại thảo luận sôi nổi lần nữa.

Hành động của thiếu niên Bá Vương tông kia, thật sự làm cho tất cả mọi người cảm thấy chấn động.

Bọn họ không khó để tưởng tượng, rất nhiều năm về sau, hắn sẽ có một chỗ ngồi trong thiên hạ!

- Còn người nào muốn lên đài khiêu chiến không?

Tất cả cường giả ở đây đều tò mò, dưới loại tình huống này, hẳn không là có người nào lại đi khiêu chiến thiếu niên kia nữa.

Chỉ cần là người thông minh, chắc chắn sẽ nhìn ra chỗ cường đại từ bề ngoài, trong các thế lực tới lần này, không có bất kỳ người nào là đối thủ, cho dù hai phe liên thủ cũng không được.

Quả nhiên, theo thời gian nhanh chóng trôi qua, chiến đấu trên tám tòa lôi còn lại cũng triệt để kết thúc, chọn ra lôi chủ cuối cùng của riêng mình.

Quy Nguyên Tông!

Bạch Diễm môn!

Viêm Long giáo!

Tuyệt Thiên Tông!

Xích Phong Các!

Cuồng Đao Môn!

Tử Quang Kiếm Phái!

Bích Hỏa tông!

Tổng cộng tám đại tông môn, đều là thế lực tam lưu Hỗn Loạn Vực, từng cái đều rất bất phàm, khoảng cách đến thế lực nhị lưu cũng không lớn.

- Thanh Minh tông, Huyền Kiếm môn đều rất đáng tiếc, vốn bọn họ có thực lực chiếm một chỗ, nhưng!

Trong đám người vây xem, thầm than.

Huyền Kiếm môn bị Thanh Minh tông đâm một cái, nhưng cuối cùng cũng bị Bá Vương tông quét ngang ra ngoài, ăn một quả đắng.

Thực lực hai phe này đều cực kỳ tiếp cận tầng thứ thế lực nhị lưu, vốn là người có lực tranh đoạt tư cách đại hội liên minh nhất, lần này không được tuyển chọn, làm cho không ít người cảm thấy đáng tiếc.

Đương nhiên, cùng bị loại như Thanh Minh tông cùng Huyền Kiếm môn, còn có một ít thế lực khác.

Thời gian dần trôi, thời khắc cuối cùng cũng trôi qua rất nhanh.

- Một canh giờ đã qua, không có người khiêu chiến, Bá Vương tông thu được danh ngạch của hai tòa lôi đài!

Trung niên nhân chủ trì đại hội ngăn chặn cảm giác cổ quái trong lòng, hướng mọi người tuyên bố.

Từ khi có đại hội liên minh tới nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy.

Một tòa sơn môn, chiếm cứ hai chỗ, nếu là ở quá khứ, tuyệt đối là việc hết sức mới lạ.

Nhưng hôm nay, loại chuyện lạ này vẫn xảy ra, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy.

- Bá Vương tông còn có cường giả trẻ tuổi sao? Đây chính là bốn mươi danh ngạch đấy, nếu như nhân số bọn họ không đủ, thì thật là lãng phí!

Bỗng dưng, có người nghĩ tới chuyện này, tràn đầy ước ao và đố kị.

Nếu như Bá Vương tông chỉ có một mình thiếu niên này đến tham gia đại hội, vậy chẳng phải là còn ba mươi chín cái danh ngạch phải lãng phí sao?

Nếu thật là như vậy, vậy thì quá bắt nạt người rồi!

Vô số tông môn ngay cả một chỗ cũng không có, chỉ có thể nhìn lên ước ao.

Mà Bá Vương tông thì ngược lại, cứt đầy hầm cầu cũng không tính, còn một hơi chiếm bốn mươi chỗ, ngươi nói có giận hay không đây?!

Nhưng mà mọi người cũng không biết làm gì, ai kêu thiếu niên kia có thực lực mạnh mẽ, đây hoàn toàn là dựa vào chính mình đánh ra kết quả.

Nếu như môn hạ đệ tử nhà mình cũng không thua kém như vậy, chỉ sợ ngươi đi khiêu chiến toàn bộ mười tòa lôi đài xuống, cũng không ai nói cái gì.

- Cái này đều là mệnh! đại hội liên minh năm mươi năm một lần, bỏ qua liền lỡ!

Có người cảm thán, biểu thị sự bất đắc dĩ sâu đậm.

- Hắn thật sự làm được rồi!

Bên phía Huyền Kiếm môn, khuôn mặt đám người Quý Thiên Phục, Quý Hàm Nặc, Du Văn Huyền, Trần Xử An, Trầm Hồng, Diệp Hạo Không, mang theo nụ cười khổ.

Lúc này bọn họ hơi choáng, rất khó lại cảm thấy chấn như lúc đầu.

- Đây là thông hành phù dùng cho vòng kế tiếp đại hội, mỗi người tự cất kỹ, đến lúc thì lấy nó tham gia vòng kế tiếp!

Trên khoảng không lôi đài, trung niên nhân Nguyên Hoàng kỳ bay lên lần nữa, sau khi ông ta vung tay lên, liền nhìn thấy một mảnh bóng đen rơi xuống lôi đài giống như mưa.

Những hắc ảnh này bị cường giả các thế lực trên lôi đài bắt được, cầm lấy nhìn một cái, nó là một đồ vật màu đen lớn chừng nửa bàn tay, như kim mà không phải kim, ngọc cũng không phải ngọc, cảm xúc mềm mại, tính chất vô cùng tốt.

Bên trong vô hình, còn có một luồng năng lượng đặc thù lưu chuyển ở trong đó, nhưng nếu không tỉ mỉ theo dõi nói, rất khó phát giác.

- Đây chính là thông hành phù sao?

Đệ tử tám đại tông môn, trong tay mỗi người đều cầm một cái thông hành phù, khuôn mặt hưng phấn không thôi.

Chỉ cần có bùa này ở trong tay, là bọn họ có thể tiến nhập vòng kế tiếp đại hội, cùng thi đấu với thiên kiêu trẻ tuổi của thế lực nhất lưu, nhị lưu, đây mới thật sự là khảo nghiệm.

- Tổng cộng bốn mươi miếng thông hành phù, thật sự phát tài rồi!

Trong số mọi người, chỉ có một mình Tô Dật lấy được bốn mươi miếng thông hành phù, hai tay cầm không xuể, còn phải dùng quần áo để đựng.

Tô Dật vui vẻ ra mặt, trong con ngươi toát ra ánh sáng màu xanh lục, nhìn từng tấm thông hành phù trong tay, giống như nhìn Nguyên Thạch chồng chất thành núi nhỏ.

Bá Vương tông chỉ có một mình hắn, ếu như vtoàn bộ ba mươi chín miếng thông hành phù còn thừa lại đi bán, tuyệt đối sẽ là một khoản thu nhập.

Nghĩ đến đây, Tô Dật liền không nhịn được kích thích.

- Tiểu tử ngươi nghĩ cái gì vậy, còn không đi?

Đúng lúc này, thanh âm của Tây Vô Tình vang lên ở bên tai Tô Dật, chỉ có một mình hắn có thể nghe thấy, vì đây chính là truyền âm chi pháp.

Tô Dật thu hồi tâm tư kích động, trực tiếp nhảy xuống lôi đài, đi về chỗ đoàn người Bá Vương tông.

Tiếp theo, hắn liền chứng kiến Quý Thiên Phục và người Huyền Kiếm môn đi về phía mình.

- Chúng ta đi về trước đi!

Tô Dật mỉm cười, giả như không có thấy, quay về phía đám người Tây Vô Tình, Thanh Hoàng, Âm Dương Minh Hoàng nói.

Bá Vương tông nhanh chóng rời đi, làm cho Quý Thiên Phục đang đi về phía bên này sững sờ.

- Tiểu tử này lại muốn tránh ta?

Quý Thiên Phục nhíu mày, sắc mặt có chút không vui.

Ông ta vốn đang dự định nói chuyện cùng Tô Dật, lấy của hắn một ít danh ngạch, để cho đệ tử Huyền Kiếm môn cùng nhau đi tham gia.

Nào biết tên kia dường như đang tránh mình, nhanh như chớp liền bỏ chạy không còn hình bóng.

- Không phải Tô Dật có chuyện gì chứ?

Bên cạnh, Quý Hàm Nặc nghi ngờ nói.

- Lôi đài đều đã đánh xong, còn sự tình cái rắm gì?

Quý Thiên Phục liếc mắt nhìn con gái mình, tức giận nói:

- Hắn tránh cũng không được, chúng ta đi nhà trọ tìm hắn!

Nói xong, liền phân phó Du Văn Huyền dẫn đệ tử Huyền Kiếm môn về chỗ ở, còn mình tắc thì cùng Quý Hàm Nặc đi về phía chỗ ở của Tô Dật.

Quý Thiên Phục quyết định, vô luận như thế nào, hôm nay cũng phải lấy vài cái danh ngạch tới tay mới được.

- Một mình tiểu tử kia cầm bốn mươi cái danh ngạch, nhìn bộ dạng Quý Thiên Phục, dường như là muốn đi tìm hắn?

Lúc Huyền Kiếm môn vừa mới rời đi không lâu, lại có một đám người đi tới chỗ nguyên bản là của Bá Vương tông.

Những người này lấy hai vị lão giả dẫn đầu, còn có một đôi nam nữ rất dễ khiến người ta chú ý, mấy người này chính là người Lục Hợp tông.

Bọn họ vốn muốn chúc mừng Tô Dật một phen, nhưng thấy bộ dạng Quý Thiên Phục, như là quen biết cùng thiếu niên kia?

- Phùng trưởng lão, Cát trưởng lão, hay là chúng ta đi thôi. Lục Hợp tông không lấy được một chỗ, ở lại Cửu Tinh Thành cũng vô dụng, còn không bằng về sớm một chút.

Lâm Đông Hạo suy nghĩ một chút, nói với hai vị lão giả bên người.

- Kỳ thực các ngươi cũng có thể nhìn vòng kế tiếp đại hội một chút, đây mới thật sự là nơi tuyệt đỉnh thiên kiêu tranh bá, tham quan học tập nhiều hơn đối với các ngươi cũng có một chút chỗ tốt.

Trưởng lão Phùng Khải Tông không chút suy nghĩ, nói như thế.

- Trưởng lão nói thế không sai, nhưng chúng ta không thể tự mình tham gia, chỉ tham quan học tập cũng không ý nghĩa quá lớn, nếu có thể chiếm giữ một chỗ...

Lâm Băng Dao gật đầu, vẻ mặt tiếc nuối.

Chỉ cần là thiếu niên trẻ tuổi kiệt xuất, đều hy vọng có thể tham gia vòng đại hội liên minh thứ hai.

Nhưng Hỗn Loạn Vực có mấy trăm cái thế lực lớn nhỏ ghi danh, có thể chân chính đi tới sau cùng chỉ có mười cái, mà lần này càng chỉ có chín cái, Lục Hợp tông không thể đạt được một trong số đó, đúng là tiếc nuối.

- Trong tay thiếu niên Bá Vương tông kia còn có ba mươi chín cái danh ngạch, chúng ta có nên xin hắn vài cái không? dù sao nhiều hơn nữa cũng là nhiều, hắn không dùng được cũng lãng phí. Nếu như hắn nguyện ý, có thể để cho vài người Lục Hợp tông ta tiến nhập đợt thứ hai kiến thức một phen, cũng coi như chuyến đi này không tệ.

Bỗng nhiên, Cát trưởng lão vẫn luôn không nói gì cau mày, nói như vậy.

Mấy người bên cạnh nghe vậy, đầu tiên là ánh mắt sáng lên, rồi lại lập tức nở nụ cười khổ.

- Chúng ta với thiếu niên kia tối đa xem như là sơ giao, nói không chừng đến bây giờ người ta còn không biết chúng ta là người nào, chúng ta dựa vào cái gì đi tìm người ta lấy vài cái danh ngạch?

Lâm Đông Hạo nhún vai, nói một câu.

Lần này bọn họ chạy đến đây là vì chúc mừng thiếu niên Bá Vương tông kia, sau đó muốn gần gũi một chút, nếu ngày sau ở cùng, có thể nâng đỡ lẫn nhau một... hai..., cũng vì để tránh cho là địch cùng một nhân vật đáng sợ như vậy.

Nhưng bất đắc dĩ là, đối phương chạy quá nhanh, vừa cái đã không tìm được bóng người.

Ngay cả cơ hội làm quen cũng không có, làm sao còn ưỡn mặt đi tìm người ta muốn danh ngạch