Chương 1069
Lạc sư huynh, mấy người đó đã đi xuống một đoạn thời gian rồi, vẫn chưa lên, chỉ sợ là đã chết ở bên trong.
Bên trong sơn cốc, một đệ tử của Huyết Dương tông mở miệng nói với một thanh niên thân hình thấp bé nhưng rắn chắc ở bên cạnh.
- Cho thêm hai người nữa xuống xem thử, cần phải làm rõ tình hình phía dưới.
Thanh niên thấp bé được gọi là Lạc sư huynh trầm giọng nói. Trong mắt có huyết quang lấp lánh, phóng xuất ra lệ khí, còn có mấy phần âm nhu.
Lúc nói, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào sơn thể phía trước, dưới chân núi có một cửa động cao bằng thân người, tăm tối mà sâu thẳm, không nhìn rõ tình huống cụ thể bên trong.
Có điều có thể cảm nhận được rõ ràng, trong cửa động thủy chung có một cỗ khí tức huyền diệu truyền ra, lộ ra cảm giác thần bí, khiến người ta muốn tiến vào tìm kiếm tới cùng.
- Cho thêm hai người nữa vào tìm.
Đệ tử vừa hỏi vẫy tay một cái, lớn tiếng nói.
Lập tức có hai gã đệ tử Huyết Dương tông bước về phía bên kia, nơi đó có năm đạo thân ảnh, bốn nam một một, đều là người của Huyền Kiếm môn.
Mắt thấy người của Huyết Dương tông muốn dẫn hai gã đệ tử đi, nữ tử của Huyền Kiếm môn lập tức nói:
- Ngươi tha cho họ, ta có thể để mặc ngươi xử trí.
Nữ tử này chính là Quý Hàm Nặc, nàng ta cắn răng, giống như quyết tâm đưa ra quyết định nào đó.
- Hừ!
Nam tử thấp bé nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, nhìn về phía bên này:
- Tha cho bọn họ? Vậy ai đi dò đường cho chúng ta? Chẳng lẽ để tiểu nương môn ngươi à?
Khi hắn nói chuyện, hai mắt không ngừng quan sát người Quý Hàm Nặc, trong mắt lộ vẻ dâm tà.
- Khà khà. Tiểu nương môn đừng khăng khăng cố chấp nữa, ngươi đã lọt vào tay Huyết Dương tông ta rồi, tất nhiên chỉ có thể để mặc chúng ta xử trí, còn tưởng rằng mình có thể trốn thoát sao?
Đệ tử Huyết Dương tông lên tiếng đầu tiên cười khằng khặc, nhìn Quý Hàm Nặc nói, sau đó hắn đột nhiên biến sắc, nhìn bốn gã nam đệ tử Huyền Kiếm môn còn lại, lạnh lùng nói:
- Có điều nếu các ngươi không ngoan ngoãn đi xuống dò đường, ta hiện tại có thể giết các ngươi, về phần đại tiểu thư của Huyền Kiếm môn các ngươi. Khà khà... Chỉ cần chịu hầu hạ Lạc sư huynh của chúng ta, tất nhiên là có cơ hội giữ được mạng sống!
Nói xong các đệ tử khác của Huyết Dương tông ở chung quanh cũng cười phá lên, trong mắt đều ẩn chứa vẻ xấu xa, không chút che giấu.
Nhìn vẻ mặt của những người này, năm người Huyền Kiếm môn trên mặt đều lộ ra vẻ oán giận, nhưng hiện giờ bị người ta áp chế, bọn họ không thể làm ra bất kỳ sự phản kháng hữu hiệu nào.
- Đại tiểu thư, ta đi dò đường cho bọn họ, ngươi phải bảo trọng.
Một nam đệ tử của Huyền Kiếm môn đứng dậy, để người của Huyết Dương tông giải khai cấm chế trên người, sau đó trực tiếp đi đến cửa động đó.
- Đại tiểu thư, ta cũng đi trước một bước.
Lại một đệ tử Huyền Kiếm môn cáo biệt Quý Hàm Nặc, lập tức cũng đi vào trong cửa động.
Hai người cũng đều lộ ra vẻ dũng cảm khẳng khái chịu chết, không hề sợ hãi.
Quý Hàm Nặc lo lắng không bút nào tả xiết, mắt đã ngân ngấn nước.
Nàng ta biết, đệ tử của Huyền Kiếm môn không phải thật sự không sợ chết, mà là bọn họ biết hôm nay không có hy vọng thoát thân, không thể đào tẩu trong tay Huyết Dương tông.
Huyền Kiếm môn chỉ là thế lực tam lưu, miễn cưỡng tiếp cận thế lực nhị lưu, so sánh với thế lực nhất lưu như Huyết Dương tông thì chênh lệch quá lớn.
Nếu không tuân theo ý nguyện của bọn họ, không khéo còn có thể liên lụy đến toàn bộ Huyền Kiếm môn, kết quả như vậy không ai muốn nhìn thấy.
Cũng chính vì vậy, Quý Hàm Nặc trơ mắt nhìn mấy đệ tử của Huyền Kiếm môn tiến vào cửa động, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có một ai sống sót đi ra.
- Tiểu nương môn ngươi câm miệng cho ta, còn ồn ào, có tin ta sẽ tìm chỗ giải quyết đem ngươi luôn không?
Nam tử thấp bé họ Lạc cười gằn một tiếng, uy hiếp.
Lời này vừa nói ra lại dẫn tới một tràng cười quái dị của người Huyết Dương tông, mà cho dù là với tính cách mạnh mẽ Quý Hàm Nặc, cũng có một chút sợ hãi, đó chính là chuyện mà nàng ta còn khó chấp nhận hơn là chết.
Có điều đúng lúc này, khi một đám người đang cười dâm ô, một thanh âm từ không xa truyền đến, truyền vào tai mọi người ở đây một cách rõ ràng.
- Ngươi động một ngón tay vào nàng ta xem.
Thanh âm này xuất hiện rất đột ngột.
Chỉ là khi tiếng cười trong động bị những lời này cắt ngang, mọi người của Huyết Dương tông cũng nhìn thấy, một thân ảnh thiếu niên từ trong rừng đi ra, đứng ở trước mặt bọn họ.
- Tô Dật!
Nhìn thấy thân ảnh này xuất hiện, Quý Hàm Nặc lập tức tinh thần chấn động, mắt to trợn tròn, kích động và hưng phấn đan xen.
- Là Tô Dật huynh đệ tới rồi, hắn nhất định sẽ cứu chúng ta!
Còn có hai gã đệ tử Huyền Kiếm môn chưa tiến vào cửa động, lúc này cũng kinh hỉ.
Bọn họ tất nhiên nhận ra Tô Dật, còn biết tư cách tiến vào Triệu Linh bí cảnh của mình là tông chủ mua của từ trong tay hắn, giao tình của hai bên không tồi.
- Thì ra ngươi chính là Tô Dật đó!
Nhìn thiếu niên đi tới, thanh niên thấp bé tên là Lạc Đào mày nhăn lại, trầm giọng nói.
Hắn bắt đầu có chút cẩn thận, tiểu tử này đột nhiên xuất hiện ở đây, không ngờ ngay cả hắn cũng phát hiện, có thể thấy được thủ đoạn của hắn tuyệt đối là cao minh.
Lạc Đào không phải là hạng người ngu xuẩn, nếu không sao có thể tu ra một thân tu vi Nguyên Chân cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Hắn đã nghe nói tới sự tích của Tô Dật, biết tiểu tử này không phải hạng người đơn giản, hiện giờ xem ra, mình trước kia vẫn còn là coi thường hắn.
- Các ngươi không cần phải quan tâm ta là ai, thả người của Huyền Kiếm môn ra, chuyện lúc trước ta sẽ không tính toán, nhưng ba người còn lại ta phải mang đi.
Tô Dật không biết trước đó có bao nhiêu người bị xua vào trong cửa động kỳ quái đó, hắn cũng không muốn truy cứu.
Quan hệ của Huyền Kiếm môn và mình đích xác không tồi, nhưng Tô Dật cũng chưa đến mức vì mấy đệ tử đó mà trở mặt với thế lực nhất lưu Huyết Dương tông này.
Chỉ có điều, người khác hắn có thể mặc kệ, nhưng Quý Hàm Nặc thì nhất định phải cứu.
- Ta nghe nói thực lực của ngươi không tồi, nhưng nếu cứ muốn vênh váo ở trước mặt Huyết Dương tông ta như vậy, tiểu tử, ngươi có biết là mình vẫn còn quá non không?
Sắc mặt Lạc Đào triệt để trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm Tô Dật nói.
Trong lòng hắn kỳ thật cũng có chút lo lắng, lờ mờ cảm thấy Tô Dật này có thể còn mạnh hơn so với mình một chút.
Có điều nói đến cùng, Lạc Đào không hề sợ hãi, dù sao nơi này có có hơn mười đệ tử Huyết Dương tông ở đây, ai nấy đều không phải là kẻ yếu, thế lực tam lưu, thế lực nhị lưu này lấy ra bốn năm mươi người cũng tuyệt đối không phải đối thủ của họ.
Đây chính là chỗ dựa của Lạc Đào!
Sau khi Lạc Đào nói xong, liền nhìn chằm chằm thiếu niên đối diện, nhưng không như trong tưởng tượng, nhìn thấy Tô Dật không lộ ra bất kỳ vẻ mặt hoang mang nào.
- Những lời vừa rồi ta không muốn nói lần thứ hai, các ngươi nếu không thả người, ta sẽ tự mình dẫn họ đi.
Thần sắc trên mặt Tô Dật không thay đổi, thản nhiên nói.
Một Huyết Dương tông tất nhiên cường hãn, nhưng như vậy mà muốn áp đảo hắn thì cũng quá khinh thường Tô Dật hắn rồi.
Một câu thốt ra, Tô Dật trực tiếp bước về phía ba người của Huyền Kiếm môn, hoàn toàn không để mười mấy người của Huyết Dương tông vào mắt.
- Hảo tiểu tử! Ta cũng muốn xem xem, ngươi hôm nay làm thế nào để cứu được bọn họ dưới mí mắt của chúng ta!
Lạc Đào thấy thế, lập tức hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, trên người cũng bốc lên một cỗ khí nóng rực, lại có quang huy màu máu trào ra, giống như một mặt trời máu phụ trợ ở phía sau hắn, khiến hắn càng mang theo khí tức hung hãn hơn.
Đây là đặc tính của công pháp Huyết Dương tông, trong bá liệt lại có huyết tinh chi khí đáng sợ sát phạt, ngang nhiên tuyệt thế.
Thoáng chốc, cỗ lực lượng đáng sợ này đã đánh tới Tô Dật, muốn ngăn cản động tác của hắn!
Lạc Đào đánh ra một quyền, một đoàn quang mang đáng sợ dập dềnh, nghiền ép không khí, trực tiếp ép về phía Tô Dật, mang theo lực vạn quân, lập tức phát ra chấn động khủng bố.
Khi một quyền này đánh trúng thân hình Tô Dật liền trực tiếp đánh cho hắn biến thành toái phiến đầy trời!
- Không đúng, là tàn ảnh!
Nhưng Lạc Đào không phải là kẻ yếu, nháy mắt liền nhận ra không phải đánh trúng bản than của Tô Dật, mà là một đạo tàn ảnh của hắn.
Động tác của Thiếu niên đó không ngờ nhanh như vậy, khiến hắn ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm được, điều này khiến cho trong lòng Lạc Đào rất trầm trọng.
Tô Dật ngay cả Phù Diêu Bách Biến Bộ cũng không cần thi triển đã tránh được sự tập kích của Lạc Đào, đi tới trước mặt ba người Quý Hàm Nặc.
- Hàm Nặc cô nương, ngươi có sao không?
Lực lượng trong tay Tô Dật rót vào trên người ba người, giải cấm chế cho bọn họ.
Mà cho tới lúc này, ánh mắt của mười mấy người bên Huyết Dương tông mới nhìn tới.
- Ta không sao.
Quý Hàm Nặc lắc đầu nói, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng.
- Tiểu tử ngươi đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngay cả chuyện của Huyết Dương tông ta cũng dám quản, đã từng thấy kẻ không sợ chết, nhưng chưa từng thấy ai không sợ chết giống như ngươi.
Nhìn thấy Tô Dật giải khai cấm chế trên người ba người, sắc mặt Lạc Đào đã khó coi đến cực điểm, hắn chỉ vào Tô Dật, lạnh lùng nói.
- Ta không muốn có khúc mắc gì với Huyết Dương tông các ngươi cả, chỉ muốn dẫn bọn họ đi mà thôi, nhưng nếu các ngươi cảm thấy khó chịu, vậy có thể xuất thủ thử xem!
Mặt Tô Dật cũng trầm xuống, hắn không muốn trở mặt với thế lực nhất lưu Huyết Dương tông này, nhưng cũng không phải là thật sự sợ họ.
Đừng nói là những người trước mắt này, cho dù là hai người mạnh nhất của Huyết Dương tông là Vu Cửu U, Phù Động Huyền ở đây, hắn tuyệt đối cũng không ngại!
- Được lắm!
Trong hai mắt Lạc Đào có hào quang màu máu lưu chuyển, chỉ nghe hắn quát một tiếng:
- Cùng tiến lên, giết tiểu tử này, tốc chiến tốc thắng!
- Giết!
Huyết Dương tông Còn lại của Huyết Dương tông đều hành động, lao về phía Tô Dật.
Trên người mỗi người đều trào ra hào quang màu máu, sát phạt mà thô bạo!
Những người này không phải kẻ yếu, kém cỏi nhất cũng là khoảng Nguyên Chân cảnh thất trọng, có thể nói là hung hãn vô cùng.
Bọn họ cũng không khinh thường Tô Dật, thông qua tình hình vừa rồi cho thấy, thiếu niên này rất khó đối phó.
- Các ngươi đã tự muốn chết, vậy thì chẳng thể trách ta!
Nhìn mười mấy người này đều thi triển ra toàn lực lao tới muốn giết mình, Tô Dật mâu quang lấp lánh, thản nhiên nói.
Hắn vung tay lên, một cỗ lực lượng nhu hòa bắn ra, hất Quý Hàm Nặc và hai người khác ra ngoài mấy chục trượng.