← Quay lại trang sách

Chương 1070

Hào quang màu máu khủng bố từ bên trong sơn cốc phun ra, giống như một mặt trời máu, đồng thời nghiền ép về phía Tô Dật, muốn trấn sát hắn.

- Bá Vương Quyền!

Tô Dật gầm lên một tiếng, hắn đánh ra một quyền không hề màu mè!

Một quyền xuất kích, giống như giao long xuất động, thế đại lực trầm, uy mãnh vô cùng!

Một quyền này đấm nổ không khí, tốc độ vô cùng mau lẹ, với tu vi của đám người Lạc Đào thì căn bản không thể nhìn rõ.

Đột nhiên, quang huy giống như mặt trời máu trong không gian trực tiếp bị đập vỡ, có năng lượng điên cuồng trào ra, giống như nước sông chảy ngược.

Ngay sau đó, Tô Dật một quyền đánh lên người một đệ tử của Huyết Dương tông, khiến cả người hắn bay ra ngoài, nện mạnh vào một khối đá to ở xa xa, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Một quyền hạ xuống, một quyền lại lên!

Tô Dật động tác mau lẹ, giống như cầu vồng, chỉ có từng đạo tàn ảnh liên tục xẹt qua, nhanh đến mức khiến người ta không thể nhìn rõ.

Bao gồm cả Lạc Đào, hơn mười đệ tử của Huyết Dương tông đều trợn tròn mắt, bọn họ căn bản không bắt giữ được dấu vết chân chính của Tô Dật.

Tô Dật tay năm tay mười, ai nấy đều chưa có phản ứng, liền có một quyền đập lên người, sau đó thì trực tiếp bị đánh bay, ngã ra xa xa, sinh tử không rõ.

- Mạnh quá! Hắn nhất định là Nguyên Hư cảnh!

Lạc Đào cho tới lúc này mới ý thức được, Tô Dật tất nhiên đã đạt tới Nguyên Hư cảnh, nếu không Nguyên Chân cảnh bình thường có mạnh tới mấy cũng tuyệt đối không thể nghiền ép bọn họ tới mức như vậy.

Bùm!

Chỉ là khi Lạc Đào có phản ứng, thân hình thấp bé của hắn đã bị đánh bay đi, nện xuống một một khối đá to, kia nằm trên đất không nhúc nhích, sinh tử không rõ.

Một màn này khiến cho ba người của Huyền Kiếm môn ở ngoài mấy chục trượng ngây người, đồng thời hít một hơi lạnh.

Thủ đoạn của Tô Dật quá bá đạo, đó chính là người của Huyết Dương tông, không ngờ lại không chịu nổi một kích như vậy sao?

Ba người bọn Quý Hàm Nặc đều biết Tô Dật rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức như vậy?

- Tô Dật.

Sau một thoáng, trong đôi mắt thiếu nữ, vẻ khiếp sợ vô tận cũng từ từ hóa thành vẻ vui mừng.

Tựa hồ là thực lực của Tô Dật càng mạnh, Quý Hàm Nặc trong lòng cũng sẽ cảm thấy càng vui hơn.

- Ngươi không sao là tốt rồi!

Tô Dật thở hắt ra một hơi, mỉm cười, đi tới bên cạnh Quý Hàm Nặc.

- Ngươi là đang lo lắng cho ta à?

Nghe thấy hắn nói như vậy, Quý Hàm Nặc càng thêm sung sướng, mặt nàng ta ửng đỏ, cúi đầu hỏi.

Nàng ta là nhớ tới những lời Tô Dật nói với Lạc Đào khi vừa tới nơi này.

Đúng rồi, Tô Dật lúc ấy nói: Ngươi động một ngón tay vào nàng ta thử xem!

- Ặc...

Tô Dật ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào.

Một hồi lâu không nghe thấy lời đáp lại, Quý Hàm Nặc không khỏi ngẩng đầu, vụng trộm nhìn vẻ mặt của Tô Dật, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, giống như là kẻ trộm vậy.

- Khụ khụ.

Tất cả những điều này đều bị Tô Dật nhìn thấy, hắn ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác:

- Các ngươi sao lại chạm mặt Huyết Dương tông? Còn nữa, trong cửa động đó có gì vậy?

Nói đến đây, thần sắc Tô Dật dần dần dịu đi.

Hắn nhíu mày, đi đến gần cửa động.

Viêm Dực Ma Hổ nói với hắn, nơi đó chính là một chỗ thần dị, có dao động không bình thường, nhưng từ bên ngoài nhìn vào lại khó có thể phát hiện ra gì, chỉ có một mảng đen xì sâu thẳm, giống như cái miệng của Ma Vương, có thể cắn nuốt tất cả.

- Chúng ta cũng không biết.

Nghe thấy Tô Dật hỏi vậy, Quý Hàm Nặc lắc đầu, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, chậm rãi kể lại kinh lịch lúc trước.

Tô Dật nghe Quý Hàm Nặc kể xong, Huyền Kiếm môn lúc trước tổng cộng có bảy người tụ tập với nhau, vốn đang tìm kiếm cơ duyên của mình trong bí cảnh, nhưng khi đi qua đây, đột nhiên người của Huyết Dương tông xuất hiện, bắt lấy bọn họ.

Từ trong miệng đám người Lạc Đào, mấy người của Huyền Kiếm môn biết được, cửa động đó cũng là đột nhiên xuất hiện trong sơn cốc này, không hề có dấu hiệu, giống như tự dưng hiện ra, khiến người Huyết Dương tông đang tìm kiếm quanh đây đều kinh sợ.

Cho nên bọn họ phỏng đoán, trong đây có lẽ là có bảo địa gì đó, chỉ có điều bọn họ sau khi có người tiến vào thì không ra, cho nên người còn lại của Huyết Dương tông không ai dám tùy tiện vào nữa.

Mười mấy người ở đây một hai ngày, không nghĩ ra biện pháp hữu dụng gì, đồng thời trong lúc này, còn có hai người trước sau tiến vào, cũng không thấy đi ra.

Cũng chính bởi vậy, Huyết Dương tông mới bắt đám người Quý Hàm Nặc tới đây, muốn ép bọn họ mạo hiểm đi thăm dò tình trạng cụ thể bên trong.

Khiến người của môn phái khác đi chịu chết, luôn tốt hơn so với người bên mình chết ở bên trong, huống chi những người này còn chỉ đến từ một môn phái tam lưu.

- Huyền Kiếm môn chúng ta trước sau hai lần tổng cộng có bốn người đi vào, nhưng đến bây giờ vẫn chưa ra, cũng không biết bọn họ sống hay chết.

Quý Hàm Nặc nhíu mày, nói.

Tô Dật gật đầu, khi hắn vừa tới nơi này, ngươi xa cũng thấy hai người đi vào trong cửa động đó.

Chỉ có điều, Tô Dật lúc ấy không biết nơi đó tồn tại nguy hiểm gì, cho tới lúc này mới nghe Quý Hàm Nặc nhắc tới.

- Bốn người đi vào đều là đệ tử của Huyền Kiếm môn ta, ta phải biết được tình huống của bọn họ. Tô Dật, ngươi và hai người bọn họ ở đây chờ ta, ta đi điều tra tình huống, lập tức về ngay.

Bỗng nhiên, Quý Hàm Nặc nhìn về phía Tô Dật và hai gã đệ tử Huyền Kiếm môn còn lại, nói như vậy.

Cả người nàng ta tỏa ra một cỗ khí chất đặc biệt, giống như Tô Dật lúc ban đầu mới quen nàng ta vậy, có chủ kiến, có lòng có trách nhiệm, thể hiện ra phong thái nên của đại tiểu thư Huyền Kiếm môn.

- Đại tiểu thư, không được, nơi đó rất nguy hiểm!

- Đúng vậy, bốn người bọn họ đều không có tin tức, nếu ngươi cũng đi vào. Chúng ta biết ăn nói thế nào với môn chủ?

Hai người còn lại quýnh lên, lập tức ngăn cản.

- Hay là ta cùng ngươi vào xem thử.

Tô Dật nghĩ nghĩ rồi nói, hắn cũng muốn biết trong huyệt động đó tồn tại sự vật gì.

Hắn nhớ tới Kim Long không gian trước kia, cũng là xuất hiện đột nhiên, sau khi mình có được Kim Long Tinh Huyết và Long Hồn thì lại biến mất.

Chỉ không biết là không gian nơi này có sự huyền diệu tương tự hay không.

Có điều Quý Hàm Nặc lại lắc đầu:

- Không, đi vào là đệ tử của Huyền Kiếm môn ta, nếu muốn đi xem thì phải là ta đi, đâu ra đạo lý lại để ngươi mạo hiểm.

- Không sao, ta cũng muốn vào xem thử, nếu thực sự có nguy hiểm, ta khẳng định sẽ lập tức rời đi ngay.

Tô Dật nói.

Quý Hàm Nặc nghe vậy hai mắt sáng ngời, vội vàng nói:

- Vậy ta và ngươi cùng nhau vào.

Tô Dật cân nhắc một chút, gật đầu nói:

- Được.

Thấy Quý Hàm Nặc là thật lòng lo lắng, Tô Dật không cự tuyệt.

Nói xong, hai người không trì hoãn nữa, cùng đi về phía cửa động.

Hai gã đệ tử Huyền Kiếm môn còn lại xin được đồng hành, nhưng không được Quý Hàm Nặc cho phép.

- Đây là...

Khi Tô Dật và Quý Hàm Nặc đồng thời bước về phía cửa động, một cỗ khí tức kỳ quái ùa vào mặt, bao phủ lấy hai người.

Thoáng chốc, bọn họ giống như bước ra một phương thiên địa hoàn toàn mới, quay đầu lại nhìn thấy phía sau là một mảng trống không, làm gì còn đường lui.

Hai người giống như bước vào trong hư không, trên đầu dưới chân, bốn phương tám hướng đều là một mảng hư vô, không có vật khác.

- Đây là nơi nào?

Quý Hàm Nặc cả kinh, chuẩn bị bước sang bên cạnh, nhưng tiếng hô của Tô Dật bỗng nhiên vang lên bên tai nàng ta.

- Cẩn thận!

Theo một tiếng hô của Tô Dật, một bàn tay trực tiếp tóm tới, nắm lấy cổ tay Quý Hàm Nặc, kéo người nàng ta lại bên cạnh Tô Dật, đứng sát vào nhau.

- Sao thế! Ta cảm thấy có một cỗ lực kéo cường hãn, muốn tóm lấy ta.

Quý Hàm Nặc cả kinh, thất thanh nói.

Sau khi nhẹ nhàng bước ra một bước, bên trong không gian dường như đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng đáng sợ, trực tiếp tác dụng lên thân thể, không cho phản kháng, giống như là muốn kéo nàng ta đi đâu vậy.

Vào khoảnh khắc này, Quý Hàm Nặc chỉ cảm thấy không gian quanh người bắt đầu có chút mơ hồ vặn vẹo, mình và Tô Dật giống như là ngăn cách trong hai không gian bất đồng.

Nếu không phải Tô Dật xuất thủ đúng lúc, nàng ta rất khó tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.

- Đây là một tòa Kỳ Môn Huyễn Hồn giới, ngươi cẩn thận một chút!

Tô Dật nhíu mày, ngưng trọng nói.

Hắn chính là Ngự Hồn Sư, khi vào bước vào nơi này, liền phát hiện chỗ không thích hợp.

Nơi này căn bản không phải không gian bình thường, mà là một tòa Kỳ Môn Huyễn Hồn giới, có chỗ cực kỳ huyền bí.

- Kỳ Môn Huyễn Hồn giới!

Quý Hàm Nặc cũng cả kinh, lẩm bẩm nói:

- Ta từng nghe nói, đó là thủ đoạn Ngự Hồn Sư mới có thể thi triển, hơn nữa còn không phải là Ngự Hồn Sư bình thường có thể làm được! Chúng ta không ngờ rơi vào một tòa Kỳ Môn Huyễn Hồn giới, phiền to rồi!

Ngoài miệng nói vậy, nhưng Quý Hàm Nặc lại càng bình tĩnh hơn, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh, trong đầu cũng suy nghĩ đối sách.

- Ngươi phải theo sát ta, nếu không cẩn thận, chúng ta rất nhanh sẽ thất lạc.

Tô Dật có chút kinh ngạc nhìn Quý Hàm Nặc một cái, thiếu nữ này đúng là không phải người bình thường, mỗi khi gặp chuyện lớn lại càng bình tĩnh, hoàn toàn không giống rất nhiều nhị thế tổ bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa khác!

Bất kể lần đầu gặp, đối phương giao thủ với Hải Long bang, hay là lúc này, bất kể có bao nhiêu nguy hiểm, Quý Hàm Nặc đều sẽ vẫn bình tĩnh, không bởi vì thế cục nguy hiểm mà chân tay luống cuống, lo lắng hoang mang.

Không nói tu vi và thiên phú của nàng ta, chỉ luận phần định lực này, cũng không biết là bao nhiêu thiên kiêu tuấn ngạn đều khó có thể sánh bằng.

- Có ngươi bên cạnh, ta không sợ.

Quý Hàm Nặc bỗng dưng cười nói với Tô Dật.

Nhìn bàn tay hữu lực đang nắm lấy cổ tay mình, trong mắt nàng ta lại hiện lên một tia vui vẻ.

Trong tình thế nguy hiểm như thế này không ngờ vẫn còn vui vẻ được.

- Chúng ta đi thôi.

Tô Dật thấy vậy cũng nghẹn lời, há miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại chỉ đành cười khổ, sau đó kéo Quý Hàm Nặc tiến về phía trước.

Hắn không nói nhiều, nhưng trong lòng lại vô cùng minh bạch, tòa Kỳ Môn Huyễn Hồn giới này chỉ sợ không đơn giản, hai người bọn họ muốn thoát thân, chắc cũng không dễ dàng gì.