← Quay lại trang sách

Chương 1074

Trong sơn động là một mảng tối đen, vươn tay không thấy năm ngón.

Không biết qua bao lâu, Tô Dật chậm rãi mở mắt.

- Ngươi tỉnh rồi à!

Tựa hồ là cảm giác được động tĩnh của Tô Dật, một giọng nữ ở cách đó không xa vang lên.

- Đau đầu quá!

Tô Dật hai tay ôm đầu, chỉ cảm thấy đau đầu như búa bổ, nước mắt cũng sắp ứa ra.

Sau một thoáng, hắn mới nhớ ra mình đã trải qua những gì.

Tô Dật phóng mắt quan sát một chút, trước mắt mình đang ở trong một sơn động bình thường, Kỳ Môn Huyễn Hồn giới lúc trước đã biến mất.

Cho nên Tô Dật đã xác định, Kỳ Môn Huyễn Hồn giới mà mình và Quý Hàm Nặc tiến vào chính là đến từ tòa Vạn Yêu Luyện Thần trận của Thiên Yêu tông.

Mà lúc này, tòa Kỳ Môn Huyễn Hồn giới đó đã bị hắn thu vào trong trận bàn, lúc này đang cầm ở trong tay.

Chỉ có điều, Tô Dật vì thu hồi nó, không ngờ đã hao hết toàn bộ lực lượng linh hồn của mình, dẫn tới hiện tại vẫn đau đầu vô cùng.

- Tô Dật, ngươi không sao chứ?

Giọng nữ lại vang lên, chính là Quý Hàm Nặc.

Chỉ có điều trong bóng tối, nàng ta không phải đứng ở bên cạnh Tô Dật, mà là cách một khoảng cách, cảm giác rất kỳ quái.

- Sao lại tối om thế?

Tô Dật xoa gáy, dưới sự vận chuyển của nguyên khí trong cơ thể, lập tức có hào quang phát ra.

- Đừng!

Nhưng mà hành động này lại dẫn tới tiếng hét của Quý Hàm Nặc, thiếu chút nữa thì dọa cho Tô Dật giật nảy mình.

- Ngươi làm sao vậy?

Tô Dật cảm thấy kỳ quái, không thu liễm khí cơ, mà nhìn về hướng thanh âm phát ra.

Chỉ thấy nơi đó có một tảng đá không lớn, một thiếu nữ trên người không một mảnh vải đang co người lại, ngồi ở sau tảng đá.

Nhưng đối với hình thể của thiếu nữ mà nói, tảng đá thật sự là hơi nhỏ một chút, chỉ có thể che được một bộ phận.

Tô Dật nhìn tới, lập tức là một cảnh tượng tuyệt vời đập vào mắt, cơ thể trắng nõn đó, đường cong duyên dáng đó khiến hắn vô cùng mê muội, trong nhất thời không ngờ là nhìn tới mức ngây ngốc.

- Bại hoại, mau quay đầu đi, không cho phép nhìn!

Quý Hàm Nặc nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Tô Dật, lập tức tức giận quát một tiếng, đồng thời hai tay ôm chặt lấy người.

Chỉ có điều Tô Dật đã nhìn thấy rõ ràng, da thịt trắng nõn trên người thiếu nữ này không ngờ trở nên ửng đỏ, càng lộ ra mấy phần xinh đẹp.

- Khụ khụ. Ta không thấy gì cả!

Tô Dật ho khan một tiếng, sau đó cười bẽn lẽn, lưu luyến không rời quay đầu đi.

Hắn cuối cùng mới nhớ ra, lúc trước Quý Hàm Nặc và mình ở trong Kỳ Môn Huyễn Hồn giới đã trải qua một phen kiều diễm.

Mà trong quá trình đó, hai người bọn họ cởi hết quần áo, cho nên khi thân ảnh của Quý Hàm Nặc biến mất, ngay cả túi không gian cũng không mang theo người.

Cho nên, sau khi Kỳ Môn Huyễn Hồn giới bị rút đi, nàng ta cứ như vậy lõa lồ xuất hiện trong sơn động này.

- Hàm Nặc cô nương, đây là quần áo của ngươi, còn có túi không gian của ngươi nữa.

Tô Dật từ trong túi không gian của mình lấy ra một số vật, ném về phía Quý Hàm Nặc, nói.

- Không cho phép nhìn lén!

Quý Hàm Nặc lại quát khẽ một tiếng, mặt ửng đỏ.

Nàng ta nhìn Tô Dật một lát, thấy thiếu niên đó không ngừng nuốt nước miếng, hơn nữa ánh mắt không ngờ còn không chịu khống chế mà liếc trộm về phía này, điều này khiến cho Quý Hàm Nặc vừa thẹn.

- Ta cam đoan không nhìn!

Tô Dật giơ tay lên, bịt mắt mình lại, trong lòng thầm nói: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Nhìn Tô Dật một hồi lâu, thấy hắn thật sự không có động tĩnh gì, Quý Hàm Nặc mới rụt rè bắt đầu mặc quần áo.

Cuối cùng, nàng ta lại cẩn thận lại cẩn thận sửa sang một phen, không phát hiện có sơ xuất gì, sau đó mới nhẹ giọng nói:

- Xong rồi.

- Khụ khụ... Hàm Nặc cô nương, ngươi không sao chứ?

Tô Dật lúc này mới xoay người lại, nhưng vẫn còn mấy phần xấu hổ.

Sư tôn Yêu Đế Liệt Thiên từng nói với hắn, Quý Hàm Nặc cũng có được một phen cơ duyên, chắc là không sao, nhưng Tô Dật vẫn muốn hỏi.

- Ta không sao, ngươi thì sao?

Quý Hàm Nặc lắc đầu nói.

- Ta cũng không sao.

Tô Dật nói tiếp.

Hai người nhìn nhau, sau đó không ai nói gì, cả hai đều trầm mặc.

Mà theo thời gian trôi qua, không khí từ từ trở nên có chút quỷ dị.

- Ta còn có được một chút lợi ích ở trong đó, có được một bộ truyền thừa kiếm quyết lợi hại, nhưng hình như không đơn giản chỉ là kiếm quyết.

Một lúc sau, Quý Hàm Nặc mới lên tiếng phá vỡ cục diện.

- Kiếm quyết à? Nói chung không sao là tốt rồi, cũng nên ra ngoài rồi, ta hôn mê bao lâu rồi?

Tô Dật đông một câu tây một câu, bộ dạng vẫn có chút không tập trung.

- Ngươi đã ngủ suốt ba ngày, thêm hai ngày nữa thì chuyến đi bí cảnh lần này sẽ kết thúc!

Quý Hàm Nặc nói.

- Mẹ nó! Ta không ngờ ngủ mất ba ngày?

Tô Dật lập tức cảm thấy không ổn, lực lượng linh hồn của mình tiêu hao nhiều như vậy à, không ngờ ngủ suốt ba ngày mới tỉnh, đồng thời lúc này vẫn vô cùng đau đầu.

Tiếp theo bọn họ chỉ có hai ngày thời gian, nhất định phải tụ tập ở Niết Long đài, chờ sau khi so tài lần cuối thì sẽ rời khỏi Triệu Linh bí cảnh.

Tô Dật có chút muốn khóc, mình còn cần thời gian để đi tìm Yêu Thần Chiến Khải, khí linh tiểu thú đó lúc này không biết chạy đi đâu rồi.

Nếu trong hai ngày không tìm thấy, mình chẳng phải sẽ bỏ lỡ một lợi ích cực lớn sao? Hơn nữa đó vốn là vật của Thiên Yêu tông hắn.

Một khi rời khỏi Triệu Linh bí cảnh, với tính tình rắm chó của Hỗn Loạn Vực Liên Minh thập đại thế lực, khẳng định sẽ không để Tô Dật hắn vào nữa, không khéo sẽ mất toi Yêu Thần Chiến Khải.

- Mau đi ra thôi, người ở bên ngoài khẳng định đang rất sốt ruột chờ.

Tô Dật sao còn dám trì hoãn ở đây, vội vàng đi ra ngoài.

Sơn động này rất sâu, đồng thời còn uốn lượn ngoằng ngoèo, ngay cả ánh sáng bên ngoài cũng không thể chiếu vào tới đây.

Thấy Tô Dật đi ra ngoài, Quý Hàm Nặc cũng không do dự, nhanh chóng đi theo, sóng vai đi cùng hắn.

Nàng ta lúc trước thân không mảnh vải, một mình không dám rời khỏi nơi này, sợ bại lộ trước mặt người ngoài.

Quý Hàm Nặc thà để Tô Dật nhìn thấy chứ tuyệt đối không thể tiện nghi cho người khác.

- Sắp đến cửa động rồi.

Sơn động rất sâu, nhưng tốc độ của hai người cũng rất nhanh, chỉ trong thời gian mấy hơi thở, đã có thể nhìn thấy ánh sáng, hai người bọn họ cũng có thể thấy rõ khuôn mặt của nhau.

- Cái này...

Quý Hàm Nặc đột nhiên trở nên ấp úng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

- Cái gì?

Tô Dật thờ ơ hỏi, hiện giờ cả đầu hắn toàn là khí linh tiểu thú từ Yêu Thần Chiến Khải biến thành.

- Lúc trước hai người chúng ta... Chuyện đó không phải là thật chứ?

Quý Hàm Nặc chớp chớp mắt, hỏi.

Đồng thời lúc hỏi, nàng ta còn nhìn chằm chằm vào Tô Dật, muốn thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Mà Tô Dật sau khi nghe vậy cũng ngây ra, tiếp theo liền thề thốt phủ nhận:

- Không phải thật, tất cả đều là ảo giác, chúng ta chưa phát sinh gì cả, đó đều là tác dụng của Kỳ Môn Huyễn Hồn giới.

Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nhưng trong mắt đột nhiên xuất hiện một cỗ thần thái khác thường, không ngờ lại nuốt một ngụm nước miếng.

- Ngươi bại hoại!

Quý Hàm Nặc hận không thể tát cho Tô Dật một cái bay dính vào vách sơn động, tiểu tử này ngay cả che giấu cũng không buồn che giấu, không ngờ còn nuốt nước miếng, bộ dạng như đang hồi vị!

Đây đã không phải là lần đầu tiên, rất ngang nhiên trắng trợn, đây là hoàn toàn không coi mình tồn tại!

Còn nữa, cái gì mà không phải thật, tất cả đều là ảo giác, giữa chúng ta chưa phát sinh gì cả?

Những lời này nghe không phải quá giả dối sao?

Ta không hỏi ngươi chuyện cụ thể, ngươi liền trả lời dứt khoát như vậy, trước tiên lên tiếng có thể nghĩ đã không?

Quý Hàm Nặc oán hận giậm giậm chân, trên mặt đỏ ửng, giống như bốc lửa.

Tô Dật lén lút ngắm nàng ta, không nói gì.

Trên thực tế sau khi hắn nói ra miệng, bản thân cũng ý thức được không ổn, nhưng muốn sửa lại thì đã muộn rồi.

Cảnh tượng kiều diễm phát sinh lúc trước, đích xác không phải mong muốn chủ quan của Tô Dật, cũng không phải Quý Hàm Nặc thật sự muốn làm chuyện đó với hắn.

Có điều Tô Dật biết rằng, tiểu nha đầu này khẳng định là thích mình thật, Kỳ Môn Huyễn Hồn giới có thể làm mê ảo lòng người, nhưng cũng là căn cứ vào suy nghĩ trong lòng ngươi, chỉ phóng đại nó lên mà thôi.

- Thôi cứ giả ngu đã.

Tô Dật quyết định chủ ý, mình nhất định phải giả ngu tới cùng, làm như không có gì phát sinh.

Bằng không, thực sự sẽ rất xấu hổ, dù sao một bước cuối cùng cũng chưa làm thật.

Tô Dật không khỏi tiếc nuối nghĩ.

Hai người rất nhanh ra khỏi sơn động, đi tới sơn cốc.

Mà sau khi bọn họ xuất hiện, trong rừng cách đó không xa có hai bóng người lóe lên.

- Đại tiểu thư, Tô Dật huynh đệ, các ngươi không sao chứ?

Hai người này chính là hai gã đệ tử Huyền Kiếm môn còn lại, bọn họ không ngờ vẫn chờ ở cửa động, chưa rời đi.

Tô Dật và Quý Hàm Nặc nga ngày mới ra, bọn họ cũng đợi thiên.

- Chúng ta không sao.

Quý Hàm Nặc lắc đầu nói.

Lập tức trên mặt nàng ta lại có mấy phần thương tâm, nói:

- Bốn người vào trước, không tìm được ai cả.

Mấy đệ tử Huyền Kiếm môn lúc trước bị người của Huyết Dương tông ép vào sơn động không xuất hiện.

Cho dù là về sau Kỳ Môn Huyễn Hồn trận biến mất, cũng chỉ có Quý Hàm Nặc và Tô Dật xuất hiện ở trong sơn động.

- Đừng thương tâm, có một số việc chúng ta cứ tận lực là được rồi, về phần kết quả, không phải ngươi và ta có thể thay đổi.

Tô Dật nhìn Quý Hàm Nặc, an ủi nàng ta.

Trận bàn của Vạn Yêu Luyện Thần trận hiện giờ ở trong tay mình, Tô Dật cũng biết trong Kỳ Môn Huyễn Hồn giới đó đã không có vật sống.

Cho nên, mọi người lúc trước tiến vào trong đó, chắc sớm đã bị chết dưới các loại diệt sát của ảo cảnh, thậm chí có thể nói là đã hóa thành tro tàn, ngay cả thi thể cũng không còn.

- Chúng ta đi thôi, thời gian không nhiều, nếu không đi, sẽ không kịp tới Niết Long đài.

Quý Hàm Nặc áp chế tình tự đau xót trong lòng, nói với mấy người bên cạnh.

- Các ngươi đi trước đi, ta còn có một số việc chưa làm xong, muộn một chút sẽ đuổi theo.

Tô Dật nói.

Quý Hàm Nặc nhìn hắn, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu nói:

- Vậy ngươi phải cẩn thận.

- Được!

Tô Dật gật đầu, sau đó cáo biệt ba người Quý Hàm Nặc.